tag:blogger.com,1999:blog-34304086934308054322024-03-13T08:20:53.452-07:00Moon yêu của mẹNhật ký con gái yêu của mẹ, mẹ sẽ viết cho con, viết về cuộc sống của mẹ con mình và những gì đang hàng ngày hàng giờ " vô tư" xảy ra...npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.comBlogger107125tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-63313805373995977172009-03-04T18:19:00.000-08:002009-03-04T19:07:55.204-08:00Lại cãi nhau<span style="font-family:arial;">Chào con,</span><br /><span style="font-family:Arial;">sorry con lâu rùi không vào viết cho con... Thời gian qua cũng có nhiều chuyện xảy ra lắm... nhưng mẹ cũng chẳng nhớ được hết là cần phải nói những gì... hizx... </span><br /><span style="font-family:Arial;">Thôi thì bắt đầu từ việc cãi nhau inh ỏi giữa mẹ và bác Hương nhé. Chán lắm con ạ.... Đầu tiên là việc một buổi tối ông về, cho bà xem 1 tin nhắn trong máy ông. Mẹ thấy cậu ki sang mách mẹ là tin nhắn gì mà bà cứ chửi. Mẹ chạy sang xem thì ông không cho xem, rồi cậu ki lấy trộm máy đưa mẹ, Hoá ra là tin nhắn bác Hương gửi ông. Bác ấy kể lể chuyện nọ chuyện kia nhưng tóm lại bác ấy thắc mắc chuyện ông bà thiên vị mẹ hơn bác ấy, yêu con hơn Mít. Ừ thì nếu là như thế cũng chẳng sao. Nhưng bác ấy nói một câu mà mẹ sốc quá. bác ấy bảo:tại sao một đứa ngoan ngoãn như bác ấy mà không được bố mẹ cưng chiều mà một đứa đối xử với bố mẹ như thế thì.... Ý của bác ấy chắc là mẹ mất dạy nên không đáng để được ông bà yêu thương. Mẹ choáng quá. Nói thật là từ trước đến giờ mẹ và bà cũng có rất nhiều mâu thuẫn nhưng mẹ cũng hiểu đó chỉ là chuyện giữa mẹ và bà. Mẹ chưa bao giờ lôi bác Hương vào mặc dù nhiều lần mẹ vị bà mắng cũng chỉ vì bác Hương quá lười... Ấy thế mà để tranh giành quyền lợi cho mình... bác ấy sẵn sàng lôi mẹ ra để với móc, xỉa xói... Mẹ thực sự thấy bác ấy quá xâu tính... Rồi thì lại còn phân bì con và Mít.... Ngày tết nè, sinh nhật Mít nè... đông ơi là đông mọi người đến chơi, mừng tuổi, quà cáp... vui vẻ, náo nhiệt... Mít có đầy đủ một gia đình thực sự... có ông bà nội ngoại... có ba Bình yêu thương... Mít chẳng thiếu thốn gì cả về vật chất lẫn tinh thần.... Không hiểu bác Hương còn mong muốn gì nữa. Nếu như ông bà ngoại mà có thiên vị con hơn một chút thì cũng đâu có sao. Ngoài mẹ ra, con làm gì còn ai yêu thương nữa... Bác ấy không thương con hơn thì thôi, lại còn bày đặt giận dỗi. Nghe những lời lẽ trong tin nhắn bác ấy gửi ông... mẹ thực sự quá xót xa. Trong khi mẹ luôn coi Mít là con... đối xử với Mít thậm chí nhiều khi còn chìu chuộng hơn cả con. Chưa bao giờ mẹ nghĩ mẹ là dì còn Mít là cháu... Mẹ cứ tưởng bác ấy là người biết suy nghĩ thì sẽ giúp mẹ bù đắp những tình cảm mà con thiếu thốố. Không ngờ... đã không thương con nhiều hơn, lại còn muốn ông bà cũng đừng thương con nhiều... Mẹ cũng bó tay luôn... </span><br /><span style="font-family:Arial;">Và rồi không chỉ dừng lại ở chuyện nhắn tin...</span><br /><span style="font-family:Arial;">Sau đó vài ngày... Không biết ở nhà có chuyện gì mà bà và bác Hương cãi nhau ầm ĩ... cái nhau to đến nỗi mà và còn quỳ xuống lạy bác Hương vì bác ấy cứ gào ầm làng ầm xóm.... Nghe bà nói là bác ấy còn đóng sầm cửa trước mặt bà. Bà nói thì bác ấy bảo: ai bảo không tránh ra... Thế là tối hôm đó, ông gọi mẹ và bác Hương xuống để chuyện trò, răn dạy... Thật ra chuyện đó cũng chẳng liên quan đến mẹ nên mẹ chỉ ngồi nghe ông va Hương tranh cãi. Còn mẹ thì hôm trước đã nhắn tin cho bác Hương, nói với bác ấy rằng là, dù gì cũng là chỉ em trong nhà, cũng là con cháu mình cả.,.. có gì mỗi người nhịn nhau một tí để sống cho thoải mái. Mẹ cứ nghĩ bác ấy hiều... Không ngờ bác ấy còn nói với ông: con đã hi sinh vì gia đình này, ở nhà cả năm trời mà chẳng ai hiểu.... Mẹ chẳng biết bác ấy hi sinh cái gì cho gia đình này. Bác ấy ở nhà là để bế Mít, trông Mít... chứ làm gì mà hi sinh cho gia đình... mệt hết cả người... mẹ nghe đến đây thì không im lặng nữa... mẹ hỏi bác ấy hi sinh cái gì... hay là Mít ốm đau, cả nhà phải hi sinh cho mẹ con bác ấy... Ít nhất thì mẹ cũng đã phải nghỉ việc ở nhà để bà có thời gian lo cho bác ấy và Mít những ngày 2 người trong viện... Thế là bác ấy nhảy lên... rồi mẹ và bác ấy cãi nhau... bác ấy nói là không thể chịu nổi cảnh sống như thế này. Mẹ bảo là nếu không thì hoặc mẹ, hoặc bác ấy sẽ ra ở riêng. bác ấy bảo chẳng tội gì bác ấy ra ngoài ở... Mẹ bảo nếu không ra thì phải chấp nhận sống chung, chấp nhận chịu đựng.... Đúng lúc ấy bác Bình đi xuốống, chỉ thẳng tay vào mặt mẹ và nói: mày im mẹ mồm đi... Mẹ điên quá nói: anh chẳng có quyền gì nói tôi... ông vẫn đứng đó mà quát mẹ im đi.... nhưng bác Bình vẫn nói và mẹ vẫn cãi... Thế là vì con rể, ông nhảy vào tát mẹ mấy cái... hizx.. nói thật là hộc cả máu mồm...rồi đấm mẹ một cái sưng cả mắt 2 tuần sau chưa hết sưng...</span><br /><span style="font-family:Arial;">Trong lúc cãi nhau bác Hương nói là vì mẹ lươì nên bác ấy cũng chẳng việc gì phải làm... chết mất... Buổi sáng trước khi đi làm... mẹ giặt một chậu quần áo đầy trong khi bác ấy vẫn ngon giấc... tối đi làm về trông con bà nấu cơm rùi... hoặc nấu cơm để bà bế con... cơm nước xong mọi người vui vẻ ăn hoa quả thì mẹ cặm cụi rửa bát... bác ấy và bác Bình cứ ăn xong là quắp đít lên nhà... cả ngày chỉ ôm ấp bế ẵm mít... Không biết bác ấy còn muốn như thế nào....</span><br /><span style="font-family:Arial;">Thực sự quá chán con ạ... Mà mẹ cũng coi thường thằng anh rể... nói thật nhé... mẹ căm lắm... Nhưng rồi mấy ngày sau đó.... mẹ cũng thấy thương thương... Con người mà, ai chẳng có lòng trắc ẩn... Bác Bình cứ đi tói mịt mới về, mẹ con bác Hương cứ lủi thủi... Mẹ lại xót xa lòng. Muốn nhắn tin cho bác Bình xin lỗi... nhưng lòng kiêu hãnh và tự ái, mẹ lại thôi... ít nhất thì vết bần tím trên mắt cũng chưa hết. Cứ soi gương là thấy buốt hết trong lòng.... Tại sao mẹ yêu thương họ, tại sao quý mến họ, vì họ... mà họ đối xử như vậy với mẹ... Và mặc dù bị ông đánh thì mẹ cũng chẳng giận ông... Đâu phải lỗi tại ông đâu... trong trường hợp như vậy.... ai trách được... </span><br /><span style="font-family:Arial;">Mẹ mệt lắm... còn nhiều vấn đề nhưng thôi.... nói làm gì... Con người ích kỉ, ngu xuẩn... mẹ không thèm chấp.... </span><br /><span style="font-family:Arial;">lúc khác nói chuyện tiếp con nhé... vì nói đến mẹ cứ đau hết cả đầu.... hizx... </span><br /><span style="font-family:Arial;">xin lỗi con nếu con có đọc mà cũng đau đầu nhé...!</span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-40116347656284726952008-12-12T23:34:00.000-08:002008-12-12T23:35:23.920-08:00Thứ bảy, 13/12/2008 ...<span style="font-family:arial;">Chào con yêu!<br />để bắt đầu thì mẹ muốn viết về những gì mới nhất của con nhé…<br />Tính cho đến hôm nay thì con gái mẹ đã được 15tháng 12 ngày rồi đó…. Con của mẹ biết nói những gì rồi nhỉ??? Con biết gọi bà, gọi mẹ, gọi ông, gọi chú, gọi chị, gọi cụ (ko biết gọi ba)… Con biết gật đầu khi đồng ý điều gì, và lắc đầu nói không khi không thích làm gì… Mà cái câu “ không” của con, con luôn kéo dài miệng, đáng yêu chết đi được…<br />Ngày con được 9 tháng tuổi thì con đã biết ôm con mèo bông và vỗ vỗ vào nó như kiểu ru nó ngủ… Còn bi giờ thì con biết nhiều hơn. Con không chỉ à ơi những con bông, mà con còn biết tự à ơi mình nữa. Mà không phải chỉ vỗ vỗ đâu nhé, con còn hát nữa cơ. Thì dĩ nhiên con cũng chỉ biết à á a… nhưng cũng vần điệu lắm… Mỗi khi con buồn ngủ hoặc nghe ai đó à ơi, là con lại tự vỗ vỗ vào mông mình và “à á a a á à”… Rồi thì cũng chính từ đó mà con biết … hát. Mẹ chỉ cần nói con hát mẹ nghe là con: “pa pá pà pà pá pá pá pa pa…” cũng lên cũng xuống, cũng luyến cũng láy y như thật…<br />Dạo này con có vẻ đỡ nghiện tay hơn rồi. Cái ngón tay cái con hay ăn, bi giờ mùa đông, nó bắt đầu nứt nẻ, nhìn sợ lắm… Nhưng con cũng chẳng chừa được cái tật mút tay đó. May mà bi giờ con chỉ ăn tay khi buồn ngủ… Chắc là mẹ chưa kể con nghe chuyện con thích ắn cái “ góc chăn” đâu nhỉ??? Mẹ con mình có 2 cái chăn, chăn đông và chăn hè. Vì đợt rồi chưa lạnh nên mẹ chưa lồng ruột chăn vào chăn đông,thành ra cả hai chăn đều mỏng thôi. Con vốn dĩ rất thích có một cái gì đó để vừa cầm vừa ăn tay. Và khi con ngủ thì con thường cầm cái tai của con chó ở cái chăn của con. Nhưng rồi một hôm mẹ giặt cái chăn đó, con khóc quá trời đòi bằng được… Sau đó thì không hiều bác Hương cất quần áo cho Mít, cất nhầm chăn đó của con… Mấy ngày con ko có gì để cầm. Con bắt đầu “ sáng tạo”… chuyển qua cầm cái góc chăn hè của mẹ. Thế là cứ 4 cái góc chăn, con thay phiên cầm ngày này qua ngày khác… nếu thiếu nó thì nhất định con không thể ngủ được. Nếu con đang khóc, mẹ chỉ cần giơ cái góc chăn đó lên vẫy vẫy là con liền nín ngay, chạy lại cầm góc chăn, ăn tay một lúc là lại bình thường đâu vào đấy. Hay là dù con đang chơi gì đó rất chăm chú., nhưng bỗng nhiên cái góc chăn đập vào mắt là con sẵn sàng bỏ hết mọi thứ để cầm lấy nó và … ăn tay… Trông cảnh đó, mẹ thường trêu con là… con lên cơn nghiện đấy… rồi vài phút sau con bỏ cái chăn ra, cười hớn hở, thì đó là khi con đã thoả mãn cơn nghiền rùi… Mẹ giặt chăn, con lại đi tìm. Mẹ đưa tạm cho con cái chăn đông, những con không chịu. Mà hai chăn này thì giống hệt nhau, chỉ khác là vỏ chăn đông mỏng hơn chăn hè… Đến khổ với con nếu thiếu cái góc chăn đó… Nhưng có nó thì cũng hay… muốn cho con ngủ, chỉ cần giơ góc chăn ra, con hí hửng chạy lại, ăn một tẹo là ngủ tít… Cứ như con cún con được miếng xương ngon vậy…<br />Không biết có đưa bé nào 1 tuổi mà đã biết đấm lưng cho mẹ chưa… Nhưng con mẹ thì làm được rồi đó. Mà đấm lưng thật hẳn hoi, chứ không phải chỉ là hành động bột phát đâu nhé. Mẹ cứ nằm úp xuống là con ngồi lên hông mẹ và dùng hai tay đã nắm thành nắm, đấm mạnh, đấm nhẹ lên lưng mẹ… Cười tít mắt nữa chứ… Mẹ càng khen thì con càng khoái chí đấm nhiều hơn… Thế là cứ mỏi lưng, mẹ lại nhờ con đấm… được việc ra phết đấy nhé!<br />Rồi con còn biết rất rất nhiều việckhác nữa, như lấy chổi cho mẹ quét nhà, rồi nhìn mẹ quét, rồi dần dần đã biết quét giống mẹ. Dĩ nhiên không thể như người lớn, nhưng cũng quét qua quét lại, chỗ này quét rồi thì chuyển qua chỗ khác y như thật. Con còn biết lấy giẻ lau nhà để lau những vết bẩn, lau sữa đổ ra bàn, lau chỗ con tè dầm. Có lần bác Hương cho Mít ăn cháo, rơi ra nhà… Tự nhiên con chạy đi lấy giẻ vào để lau. Bác Hương ko biết lại mắng con cầm giẻ bẩn, nhưng hoá ra là con muốn lau vết cháo. Bây giờ thì mẹ có thể sai vặt con được rồi nhé. Mẹ muốn lấy gì, cứ trong tầm tay con lấy được, mẹ chỉ cần nói, là con chạy đi lấy ngay. Hoặc ngược lại, mẹ muốn con cất đồ cho mẹ, con cũng phân biệt được cái nào cất lên bàn, cái nào cất vào tủ. Con lấy đồ ra chơi, mẹ bảo con cất đi, con cất đúng vào chỗ con đã lấy ra. Ngoan lắm nhé!<br />Con rất thích cái xe đạp 3 bánh của bạn Hưng nhà hàng xóm. Mẹ cũng định mua cho con 1 cái nhưng rồi lại thôi. Vì thật ra, ko có thì thiếu mà có lại thừa. Không phải của con con thích vậy thôi. Chứ mua cho con là con lại chán ngay. Cậu ku ki cũng có 1 cái xe gần giống như vậy. Nhưng đã cũ và hơi vị hỏng 1 chút. ( vì từ hồi cậu 3 tuổi, bi giờ cũng 5 năm rồi) Mẹ lấy xuống cho con chơi, con cũng thích lắm. Cầm tay lái, lên xe y như thật. Lúc đầu con chưa biết đạp, con cứ lấy hai tay nhấc luôn đầu xe lên, và dùng chân vừa đi vừa mang theo cái xe. Đến là buồn cười. Rồi con biết ngồi xuống yên, dùng chân đẩy xuống đất để xe đi… Còn giờ thì con đã biết đạp rồi, tuy nhiên lực chân con còn yếu nên chỉ đạp được vòng ngắn, chưa thể đi như người lớn được. Nhưng như thế là giỏi lắm rồi. Thử hỏi có mấy đứa trẻ 15tháng tuổi mà đạp được xe 3 bánh chứ.<br />Rồi mẹ mua cho con cái xe, mẹ gọi là xe lắc. Vì cứ xoay cái vô lăng thì xe sẽ tự đi… Con thích mê ly… Lần đầu tiên ngồi lên xe, chưa quen nên con cũng chỉ dùng chân đẩy xuống đất để xe chạy, Rồi mẹ dạy con cho chân lên, lắc vô lăng cho xe đi. Chỉ dạy 1 lần con làm được ngay. Bi giờ chạy khắp nhà. Nhìn con chạy xe “ nghề” kinh khủng… oai lắm lắm í nhá!<br />Nói chung con yêu của mẹ nếu không được 100điểm thì cũng phải được 98 điểm… Trừ 2 điểm cái tội hay nhõng nhẽo và ăn vạ. Dạo này ngã, không tự đứng lên nữa rồi, mà gào mồm khóc rõ to. Đôi khi chỉ ngã nhẹ, chẳng đau gì cũng ăn vạ. Ghét thế chứ. Đòi cái gì thì y như rằng, vẫn cái thói phải đòi cho bằng được. Hôm qua sang nhà bạn Hưng chơi, có cả chị Tú (hơn 2 tuổi, nhà hàng xóm)… Có mỗi cái ống nhòm, 2 chị em cứ tranh nhau. Con đanh đá, cứ đẩy chị, giằng cho bằng được, chị lại ăn vạ ngã lăn ra khóc. Mẹ phải bắt con nhường cho chị. Nhưng chỉ được một lúc con lại “ lăn xả” vào cướp… Con hét to đến nỗi cả xóm nghe thấy tiếng 2 đứa tranh giành. Rồi chị Tú chẳng chơi ống nhòm nữa, chuyển sang chơi xe tăng. Con thấy vậy cũng vứt ống nhòm và ra tranh xe với chị. Đến là khổ. Con đanh đá, lại mồm to nên chị Tú chỉ biết khóc thôi… Khổ ơi là khổ.<br />Nhưng đôi khi cái nhõng nhẽo của con lại đáng yêu vô cùng. Con biết phân biệt yêu- ghét. Biết như thế nào là thích và không thích. Bà hay trêu con là “ cút con moon đi” . Mỗi khi bà nói thế là con khóc ngay, bà phải nói nịnh mãi con mới chịu. Hay là mẹ trêu con là ”chẳng yêu moon nữa” thì con giãy nảy lên, nhè cái mồm khóc. Khóc cho đến khi mẹ nói “ mẹ yêu” thì mới thôi…. Mẹ hỏi con, con có yêu mẹ không, là con lại thơm má mẹ. Mỗi khi trêu mẹ, đánh mẹ, mẹ giả vờ khóc, lại hôn ngay lên chỗ vừa đánh mẹ… Còn nữa nhá, vòng tay con ôm mẹ, sao tình cảm, sao yêu đến thế, vòng tay bé xíu ôm cổ mẹ… bàn tay bé xíu vuốt má mẹ… Yêu quá là yêu cơ…<br />Khi mẹ viết những dòng này thì con đang ngủ… Con buồn cười lắm. Chẳng nằm thẳng, nằm nghiêng để ngủ đâu mà cứ nằm sấp. Mọi người nói mẹ phải cẩn thận vì nhiều trường hợp đột tử do nằm ngủ sấp… Nhưng dường như con đã thành thói quen, và như thế con mới ngủ ngon hay sao đó. Ừ thì cũng không phải lúc nào con cũng nằm sấp. Thi thoảng thôi, nên mẹ mặc kệ, cứ chú ý đến con là được. Thật ra con cũng chẳng nằm sấp đâu. Mà con nằm cái kiểu chổng mông lên trời ý (có ảnh kèm theo, hehehhe)…<br />Con yêu, mỏi tay quá… mai mẹ viết tiếp nhé!</span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-31928159995539617962008-11-28T06:33:00.000-08:002008-11-28T06:36:07.826-08:00Buồn nhiều thật nhiều!<span style="font-family:arial;">VÌ SAO TÔI GHÉT CON TÔI???<br />Tôi không ghét con tôi, nhưng con tôi vì tôi mà chịu nhiều thiệt thòi. Vì những phút nóng giận của tôi mà phải bị nặng lời….<br />Tôi đang dần trở thành một người mẹ tồi tệ, tôi đang dần đánh mất tình cảm thiêng liêng đối với con…<br />Tôi đang dần trở thành mẹ tôi… tôi đang ngày một giống hệt bà. Tại sao???<br />Tôi yêu con tôi, yêu con tôi rất nhiều. Để có được con như ngày hôm nay, tôi đã trải qua nhiều đau khổ, điều tiếng… Tôi chấp nhận tất cả không phải giống như mẹ tôi nói, rằng : ”sướng lên thì đẻ’… mà vì tôi thực sự yêu con…<br />Nhưng sao dạo này tôi hay quát con. Chỉ không vừa lòng là tôi lại mắng con… Thậm chí con đang chơi ngoan, tôi cũng giận lẫy và càu nhàu con….<br />TẤT CẢ LÀ DO MẸ TÔI!<br />Mẹ làm tôi sắp phát điên… mẹ làm tôi ức chế… Mẹ mắng, mẹ chửi, mẹ quát, mẹ đay nghiến, mẹ cau có, mẹ hằm hè… Mỗi lần như vậy tôi như một con điên và xả giận lên đầu con… Có lần đang cho con ăn mà không hiểu vì sao mẹ tôi cứ chửi… Con lười ăn lại nhè, tôi liền vung tay tát con một cái… Chưa bao giờ tôi thấy mình khốn nạn như vậy… Nhưng lúc đó tôi thực sự không thể kìm chế… Tôi như bị những lời mắng nhiếc của mẹ làm cho điên đảo, mụ mẫm… Và tôi chắc mình phải làm gì đó để giải toả… Mỗi lần như vậy tôi đều trút hết lên đứa con tội nghiệp…<br />NÓ SẼ OÁN GIẬN TÔI!<br />Tôi bế tắc… cuộc sống bon chen vất vả. Tôi đi làm kiếm được đồng tiền cũng chỉ đủ mua sữa và một số chi phí sinh hoạt cho con. Tôi không muốn con phải khổ nên không dám ra ngoài ở riêng, thiếu thốn đủ thứ… Nhưng… có phải ở lại nhà mẹ tôi thì sẽ không khổ??? Làm sao để đặt lên bàn cân để có thể cân được bên nào nặng bên nào nhẹ, khổ về vật chất hay khổ về tinh thần???<br />TÔI PHẢI LÀM GÌ???<br />Con bắt đầu học một số tính xấu, rất đanh đá và đành hanh. Mỗi khi muốn cái gì là con đòi bằng được, không được là lại lăn ra ăn vạ, khóc ần ĩ cho đến khi được mỗi thôi. Tôi đã nghiên cứu rất nhiều sách vở, ngay từ khi mang bầu, về cách chăm sóc, nuôi dạy con… Tôi biết tôi đang đi sai đường, tôi biết tôi đang làm hỏng đầu óc non nớt trẻ thơ của con. Dù rằng chưa bao giờ tôi dám chửi con một lời bậy nào… Nhưng mẹ tôi thì khác. Mẹ không chửi cháu, nhưng mẹ chửi tôi… Không thiếu từ nào bậy trên đời. Những từ chửi bậy thốt ra từ mẹ dễ hơn người ta uống nước ngọt vậy. Hơi một chút là mẹ văng. Đang bế cháu mẹ cũng chửi… Con tôi sẽ ra sao nếu lớn lên trong hoàn cảnh, môi trường sống như vậy???<br />TÔI CÓ NÊN RA ĐI???<br />Em trai tôi, 7 tuổi, ngày xưa còn bé, em ngoan vô cùng… Rất đáng yêu, đối với các chị yêu thương hết mực… Nhưng bây giờ, em bướng bỉnh, khó bảo, lại hay nói dối… Đó chính là hậu quả của việc giáo dục con mà mẹ tôi vẫn áp dụng…: Không hỏi han, không quan tâm… không hướng dẫn chỉ bảo đâu là đúng đâu là sai, cái gì nên làm, cái gì không. Nhưng cứ hễ em làm sai hay không vừa lòng là mẹ lại gầm rú lên, chửi. Em tôi còn bé như vậy… Học tập làm văn viết bài về mẹ, đến đoạn nói về tình cảm mẹ dành cho em, tôi hướng dẫn em viết bài và hỏi em: em có thấy mẹ yêu em không, em cảm thấy thế nào thì em cứ viết như vậy. Em ngồi mãi không viết… tôi nhắc lại mấy lần:” em có thấy mẹ yêu em không?” thì em bắt đầu khóc… Tôi cũng không hiểu tại sao em khóc. Và dù bài văn được hoàn thành thì tôi cũng chẳng biết đó có phải là tình cảm thật em dành cho mẹ hay không, hay chỉ là những lời tôi đọc cho em chép vào….<br />LÀM SAO ĐỂ KHÔNG ĐI THEO VẾT XE ĐỔ???<br />Tôi quyết định nghỉ làm và đầu tư tiền đi học làm tóc. Tôi vốn cũng khá khéo tay, lại thiên về nghệ thuật nên tôi tin tôi sẽ thành công trong lĩnh vực này. Tôi hy vọng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, tôi hy vọng sẽ kiếm được nhiều tiền, để có đủ tự tin ra đi… Tôi không muốn con tôi tiếp tục đau khổ… như tôi, chị gái tôi, và em trai tôi… Tôi không thể trở thành mẹ, càng không thể để con phải chịu những áp lực như tôi đã từng chịu trong bao nhiêu năm qua…<br />XIN CHO TÔI MỘT LỐI THOÁT!</span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-20745568052586565452008-11-19T08:18:00.000-08:002008-11-19T08:19:46.431-08:00Buồn quá con à!<span style="font-family:arial;">Con yêu!<br />Mẹ lại bắt đầu thấy chán nản… Nếu mẹ không còn trên đời này nữa… không biết con yêu của mẹ sẽ sống như thế nào nhỉ???<br />Hôm nay lại bị bà mắng con ạ… mà thật ra là ngày nào cũng bị mắng. Sao mẹ bế tắc quá…<br />Nếu cứ tiếp tục cuộc sống này chắc sớm muộn gì mẹ cũng phát điên thôi. Nhưng nếu để đưa con đi, ra ngoài sống tự lập thì sẽ khổ cho con lắm. Nghĩ đến cuộc sống vất vả, khó khăn mẹ không nản, song nghĩ đến con khổ, mẹ không thể… Chính vì thế mẹ cố gắng chịu đựng, chấp nhận… coi như tất cả là vì con… Ấy thế nhưng … Liệu mẹ có thể chịu đựng đến bao giờ???<br />Hôm nay bà đã nói một câu khiến mẹ giật mình. Hoá ra từ bao lâu đến nay trong lòng bà vẫn luôn nghĩ như thế, chỉ có điều bà không nói ra thôi. Hôm nay vì lỡ lời, hoặc vì bức bối nên bà đã nói. Rằng, mẹ sinh con chẳng phải vì yêu thương con đâu, mà chỉ vì…. mẹ không muốn nhắc lại lời bà nói. Nhưng mẹ thấy đau lòng lắm… Mẹ thực sự giận câu nói đó của bà. Bà có thể chửi mẹ thế nào cũng được,lời lẽ bậy đến đâu cũng chẳng sao…. Tuy nhiên… đừng bao giờ coi thường tình yêu thương mẹ dành cho con. Có đôi khi vì áp lực cuộc sống, mẹ thiếu những ân cần, ngọt ngào đối với con thì đó cũng không phải vì mẹ không yêu con. Hay thật ra, nếu có lúc mẹ mắng con , to tiếng với con thì lí do cũng chính là vì bà. Bà cứ mắng, cứ chửi, cứ làm cái đầu của mẹ như muốn nổ tung… Mẹ muốn phát điên lên và những lúc đó, tội nghiệp con yêu lại bị mẹ trút giận. Mẹ không muốn như thế đâu, không hề muốn… Xin lỗi con nha con!Thôi đành vậy con à, mấy tháng nữa con đủ tuổi đi nhà trẻ thì mẹ sẽ gửi con. Đến lúc đó con phải chịu khó nha. Mẹ con mình cũng chia sẻ vất vả khó khăn, cùng vượt qua được không con???</span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-36853957698539771732008-11-10T19:16:00.000-08:002008-11-10T19:36:01.684-08:00Ngày 11 tháng 11 năm 2008<span style="font-family:arial;">Chào con yêu!<br />Chúc con yêu một ngày tuyệt vời như tất cả những ngày tuyệt vời khác....<br />Hôm nay thì trời đã nắng con ạ. Cái nắng hanh đầu mùa làm cho hai má con yêu của mẹ cứ ửng hồng.... thương đến là thương<br />Thứ 7 vừa rồi ông ngoại xịt thuốc diệt côn trùng nên mẹ phải cho con đi chơi mấy tiếng vì thuốc đó rất mùi và độc... Mẹ đưa con ra chơi ở vườn hoa Lý Thái Tổ... Con chạy tung tăng và nghịch đến nỗi mẹ và ba cũng không trông nổi... Ở đó lát đã hoa, con đi giày có vẻ khá trơn nên cứ tí lại ngã, tí lại ngã... Ba có vẻ lo lắng mỗi lẫn con ngã lại đỡ con dậy ngay.Nhưng mẹ không như vậy. Bình thường ở nhà cũng thế, nếu con ngã, con phải tự đứng dậy, nếu con đau, mẹ sẽ bảo con đánh chừa chỗ nào làm con ngã, và sau khi chừa xong là con quên ngay ( bây giờ con đã có thói quen mỗi lần ngã sẽ tự đứng lên và quay lại " chừa"). Mẹ dậy con phải biết phủi tay mỗi lần ngã chống tay xuống đất... Con đúng là chúa nghịch ngợm. Chỗ nào con cũng trèo, chỗ nào con cũng leo... Cầu thang con cũng chạy băng băng, lên lên xuống xuống. Chạy theo con mà mẹ đến là mệt...<br />Hôm qua trộm vía, mẹ cân con đã được 9,6kg. So với một bé bình thường thì có thể con hơi còi. Nhưng còi cũngchẳng sao, khoẻ mạnh nhanh nhẹn là được....<br />Mấy đêm gần đây không hiểu sao con hay dậy khóc, mẹ lại pha sữa cho con ăn, con mới chịu ngủ ngoan. Tối qua trước khi đi ngủ thì khóc ầm ĩ, không sao dỗ nổi. Càng dỗ con lại càng dỗi, ăn vạ... mẹ đến pó tay với con luôn... Cuối cùng thì bà phải sang và ru con ngủ... Ngủ rồi mà vẫn nức nở... Đêm thì cứ 1 tí lại e e...<br />Mà con rất buồn cười nhé,trước buổi sáng ngủ dậy, chưa thấy mẹ dậy thì sẽ nằm chơi mộtmình. Bây giờ nếu con thấy mẹ chưa dậy là y như rằng con sẽ thơm mẹ 1 cái. Thấy mẹ mở mắt là con " à" thật to... Con đòi ra khỏi giường nhưng ngoan lắm. Trước khi bước xuống giường là con sẽ chỉ tay vềphía tủ, ý là bảo mẹ lấy tất để đi vào chân ( chẳng là mọi khi mẹ vẫn dặn con phải ngồi chờ mẹ đi lấy tất thì mới được ra ngoài)<br />Trộm vía từ hôm khỏi ốm đến giờ ăn uống cũng khá hơn rồi. Nhưng khi ăn thi thoảng vẫn đòi mẹ cho đi chơi. Mỗi lần như thế là con lại chỉ vào bắt cháo, rồi chỉ ra đường, ý là mang theo bát cháo đi... ăn rong.... Trước đây, con lười ăn, cứ ngậm. Mẹ hay cho ra ngoài ăn và gặp mọi người để con "ạ" Vì mỗi lần con ạ một câu là sẽ nuốt 1 miếng. Nhưng nhiều lần như thế, con quen dần và bi giờ thì đã quá quen,công nghệ cao, ạ cũng chẳng nuốt. Mẹ bắt đầu phải tìm từ nào khác nói khó hơn để nếu nói thì con bắt buộc phải nuốt. Thế là mẹ chuyển qua gọi " moon ơi" để con thưa " dạ"... Rồi dạ cũng không tác dụng. Mẹ chuyển qua chỉ vào những thứ không sạch và bắt con " lèo lèo".... Nói chung con ăn uống mà ngậm thì khổ lắm...ăn một cốốc sữa, ạ trăm lần nuốt trăm miếng... Đến là mệt... Cũng may chỉ khi con ốm con mới ngậm như thế<br />Con đã 14tháng, mẹ muốn tập cho con ăn cơm dần là vừa. Nhưng bà không đồng ý. Chán nhỉ??? Mẹ đi làm, căn cứ theo sức ăn của con, mẹ đã viết một thời khoá biểu ghi lại giờ giấc ăn, ngủ cho con. Nhưng bà lại tự ái ( mẹ cũng chẳng biết tại sao) và mắng mẹ...Sau đó thì tự cho con ăn theo cách của bà... Có hôm mẹ cho con ăn cháo từ 8h sáng mà chiều 4h mẹ đi làm về bà mới lại cho con ăn cháo. Không biết từ 8h sáng đến 4h chiều thì bà cho con ăn những gì... Nói thì bà lại không vừa lòng... Chẳng biết phải làm sao....<br />Mẹ đang ở công ty và viết blog cho con... Bây giờ đã trưa rồi...Mẹ chuẩn bị về với con đây...hi<br />Nhớ con yêu quá chừng à!<br /><br /></span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-13723747661408983992008-11-05T19:16:00.000-08:002008-11-05T19:45:35.220-08:0025/10-5/11<span style="font-family:arial;">Chào con yêu!</span><br /><span style="font-family:arial;"></span><br /><span style="font-family:arial;">Hôm nay mẹ con mình tiếp tục chuyện trò nhé....</span><br /><span style="font-family:Arial;">Bắt đầu từ đâu nhỉ???</span><br /><span style="font-family:Arial;">Trời ơi, cả tuần vừa rồi mưa quá trời luôn.... mưa làm cho đường phố ngập lụt, tắc đường, mẹ cũng nghỉ làm luôn... Nhưng trong cái rủi lại có cái may... Mấy hôm con ốm, vì trời mưa mẹ nghỉ làm nên ở nhà chăm con. Trộm vía, đến hôm nay thì con đã đỡ nhiều rồi, và nhìn không còn xanh nữa, cũng đỡ quắt hơn một tí.... lại xinh như thường rùi...</span><br /><span style="font-family:Arial;">Mẹ kể con nghe những thay đổi của con nhé... Vẫn chỉ một từ để hình dung, đó là : buồồn cười"... Con có một điều rất lạ là chẳng cần dạy con, con chỉ cần nhìn người llớn làm một lần là y như rằng biết luôn.... Hôm trước cho con lên nhà Mít chơi, thấy Mít đang ngủ, mẹ đưa ngón tay lên miệng và suỵt, thế là từ đó cứ đi qua nhà Mít hay thấy Mít đang ngủ là con cũng đưa ngón trỏ lên miệng, tru môi: suỵt... Đáng yêu lắm...</span><br /><span style="font-family:Arial;">Rồi con Mít đang học theo, bà và bác Hương hay đưa tay ra bế Mít để Mít theo. Thế là con cũng học luôn, điệu bộ uy chang Bà và bác Hương: "đưa 2 tay ra, vỗ vào nhau mấy cái rồi chìa về phía Mít"... nực cười hết chỗ nói cứ làm như mình lớn lắm í. Bế Mít thì dùng hết sức, gồng hết cả người cũng có đỡ nổi Mít đâu... Cái mặt thì tỏ ra vẻ vỗ về Mít lắm...</span><br /><span style="font-family:Arial;">Hôm qua bà tắm cho con, mẹ đi làm về, thấy con sạch sẽ thơm tho. Mẹ vô tình hỏi: hôm nay ai tắm cho con.? Thế mà con trả lời mẹ rất rõ ràng mạch lạt: BÀ... mẹ hơi chóang, thựực sự giật mình luôn. Con biết không, những câu nói của con, những hành động của con là luôn có chủ đích chủ không phải chỉ là bột phát. Mẹ ví dụ nhé, khi con muốn xin mẹ cái gì đó, thì mẹ bắt con phải ạ. Thế là sau này con cứ muốn gì là con lại chìa tay và ạ. Ai cho con cái gì con cũng cầm và không quên kèm theo câu :"Ạ". Rồi thì mẹ đã dạy cho con biết khi mẹ gọi con " Moon ơi" thì con phải thưa lại mẹ là " dạ" và chỉ cần một vài lần con đã quen... cứ hễ ai gọi moon ơi là con dạ ngay... Cái dạ của con không chỉ đơn thuần là con biết nói dạ, mà con đã hiểu được là khi người lớn gọi là con phải dạ....</span><br /><span style="font-family:Arial;">Hay chỉ đơn giảm là mẹ nói con biết một số thứ không sạch như thùng rác, bỉm con đã tè... là mỗi lần nhìn thấy con lại " lèo lèo" và không bao giờ sờ vào. Cũng như cái xoong nóng, cốc thuỷ tinh, bàn là.... là những cái mẹ nói bị bỏng, sợ... là con cũng ko động vào... Thậm chí còn trêu lại mẹ: đưa tay ra giả vờ sờ vào rồi lại rụt lại, vẻ mặt sợ sệt (sợ nhưng thể hiện rất rõ là đang đùa)... </span><br /><span style="font-family:Arial;">Tất cả những hàng động và thói quen đó của con đã có từ khi con chưa được1 tuổi, và bây giờ thì con chẳng con lạ lẫm với mọi vật xung quanh.... </span><br /><span style="font-family:Arial;">và dĩ nhiên con vẫn đanh đá như vậy. Dạo này hay đánh cậu Ki lắm... àm rõ ràng con biết cậu Ki cũng là trẻ con hay sao đó... nên thái độ cũng khác hắn so với bà hay mẹ... </span><br /><span style="font-family:Arial;">Con nghịch ngợm thì thôi không ai bằng... leo trèo khắp nơi... leo lên ghế, lên thành ghế rồi phắt cái leo luôn lên tủ. Cầu thang thì con cứ thoắt một cái đã lên tầng 2. Mẹ phải kéo hét bàn ghế chặn lại thì con tìm cách khác. Cái cách khác của con là lách qua tay vịn cầu thang và vẫn trèo ngon lành. Mẹ bèn lấy một cái ghế khác chặn lại ở chỗ tay vịn.... nhưng không ăn thua, không hiểu vì sao con vẫ trừo được... và mẹ bó tay luôn....</span><br /><span style="font-family:Arial;">Mỗi sáng mẹ đi làm, bình thường không sao, vẫn chạy chơi thoải mái, nhưng chỉ cần cho con ăn sáng xong là dường như con đã biết mẹ sẽ chuẩn bị đi, thế là không chịu chơi, cứ bám lấy chân mẹ.... hizx... SÁNG NAY CŨNG THẾ....</span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-66633068162702412072008-11-05T18:54:00.001-08:002008-11-05T19:13:50.207-08:00Moon và mẹ<a href="http://s270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/?action=view&current=CopyofDSC05676.jpg" target="_blank"><img style="WIDTH: 389px; HEIGHT: 596px" height="856" alt="Photobucket" src="http://i270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/CopyofDSC05676.jpg" width="204" border="0" /></a><br /><br /><a href="http://s270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/?action=view&current=DSC04743.jpg" target="_blank"><img style="WIDTH: 380px; HEIGHT: 606px" height="890" alt="Photobucket" src="http://i270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/DSC04743.jpg" width="370" border="0" /></a><br /><br /><a href="http://s270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/?action=view&current=DSC04859.jpg" target="_blank"><img style="WIDTH: 378px; HEIGHT: 656px" height="833" alt="Photobucket" src="http://i270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/DSC04859.jpg" width="487" border="0" /></a><br /><br /><a href="http://s270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/?action=view&current=DSC04864.jpg" target="_blank"><img style="WIDTH: 379px; HEIGHT: 583px" height="914" alt="Photobucket" src="http://i270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/DSC04864.jpg" width="642" border="0" /></a><br /><br /><a href="http://s270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/?action=view&current=DSC05441.jpg" target="_blank"><img style="WIDTH: 374px; HEIGHT: 575px" height="1024" alt="Photobucket" src="http://i270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/DSC05441.jpg" width="646" border="0" /></a><br /><br /><a href="http://s270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/?action=view&current=IMG_1599.jpg" target="_blank"><img style="WIDTH: 470px; HEIGHT: 354px" height="605" alt="Photobucket" src="http://i270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/IMG_1599.jpg" width="609" border="0" /></a><br /><br /><a href="http://s270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/?action=view&current=IMG_1615.jpg" target="_blank"><img style="WIDTH: 469px; HEIGHT: 382px" height="663" alt="Photobucket" src="http://i270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/IMG_1615.jpg" width="1024" border="0" /></a><br /><br /><a href="http://s270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/?action=view&current=IMG_1623.jpg" target="_blank"><img style="WIDTH: 464px; HEIGHT: 331px" height="548" alt="Photobucket" src="http://i270.photobucket.com/albums/jj118/hroseg/IMG_1623.jpg" width="673" border="0" /></a><br /><br />anh moon yêu!npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-16903048418835294972008-10-27T18:10:00.000-07:002008-10-27T18:15:29.544-07:00Giai nhất cuộc thi " blog cho con"<div style="font-family: arial; font-style: italic; font-weight: bold;">Good Health Việt Nam xin trân trọng thông báo với mẹ violet_rose84,</div> <div style="font-family: arial; font-style: italic; font-weight: bold;">Trong thời gian vừa qua, Good Health đã nhận được email của mẹ về cuộc thi "Blog cho con". Good Health xin trân trọng cảm ơn chị đã gửi những dòng tâm sự và chia sẻ của chị với bé Moon. Good Health rất xúc động trước những tình cảm của chị và bé Moon. Ban biên tập Good Health sau thời gian cân nhắc, chúng tôi đã quyết đinh trao cho chị giải nhất cuộc thi "Blog cho con" đợt 1 này. </div> <div style="font-family: arial; font-style: italic; font-weight: bold;">Chúng tôi rất hy vọng chị sớm liên hệ với chúng tôi để nhận giải thưởng theo số điện thoại: 04 2108920 hoặc 04 2108923</div> <div style="font-family: arial; font-style: italic; font-weight: bold;">Good Health Việt Nam trân trọng!<br /><br /><span style="font-weight: bold;"><span style="font-style: italic;"><span style="font-weight: bold;"><span style="font-style: italic;"><span style="font-style: italic;"><span style="font-weight: bold;">Con yêu! </span></span></span></span></span></span><br />Con thấy thế nào??? Chẳng là mẹ vô tình đọc trên báo thấy có cuộc thi" Blog cho con" ... Mẹ liền trích một vài entry trong blog của con và gửi đi dự thi... Không ngờ trúng giải nha.... Mà giải nhất hẳn hoi.... phần thưởng không lớn nhưng quan trọng là thấy hạnh phúc vô cùng....<br />Mọi người khen mẹ giỏi nhưng mẹ chỉ nói: tình cảm chân thành là chính...<br />Hahahaha.... yêu con yêu quá<br /></div>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-88737804400882079652008-10-27T17:48:00.000-07:002008-10-27T18:09:38.111-07:00Ngày 28/10/2008<span style="font-family: arial;">Chào con yêu!<br /><br />Hôm nay mẹ lại dành thời gian để viết blog cho con đây.... Có vẻ mẹ dành ít thời gian cho vấn đề này quá phải không con??? nhưng con cũng đừng buồn mẹ nhá.... Bình thường mẹ có rất nhiều chuyện muốn kể con nghe nhưng cứ đến lúc ngồi trước cái máy tính thì không hiểu sao mẹ lại quên hết... hì hì...<br />Con gái mẹ cho đến lúc này .... đáng yêu vô cùng... Con đã được hơn 14 tháng rồi đấy.... Nhưng những gì con thể hiện và ... hiểu biết thì quả thật vượt quá mức tưởng tượng của nhiều người... Cứ như con đã được 2 tuổi rồi vậy. Cái gì con cũng biết....<br />Con giở sách của cậu Ki, chăm chú nhìn vào từng chữ, ánh mắt cùng lướt theo dòng và miệng cứ A A A.... sau khi lướt hết một trang thì con chuyển sang trang khác. Nhìn cái cách con lật trang mới... chuyên nghiệp làm sao! Mẹ thường gọi hành động đó của con là " học bài"<br />Con rất đanh đá nhé. Nhưng cái đanh đá mới dễ thương làm sao ( máy ảnh bị hỏng nên mẹ chưa chộp được cảnh đanh đá của con). Cứ hễ con không bằng lòng điều gì là con lăn ra ăn vạ.... Nếu con dỗi mẹ thì nhất định người dỗ dành phải là mẹ, chứ nếu bà dỗ thì con cũng không chịu. Hoặc ngược lại... Có một lần con đòi đi chơi, bà ko cho đi, con làu bàu bị bà mắng tét cho 1 cái... Con lăn ra khóc nhưng bà mặc kệ, bỏ ra ngoài bếp. Mẹ dỗ dành mãi con cũng chẳng nín... Con hay có kiểu ăn vạ cúi gằm mặt xuống, lần này cũng không ngoại lệ. khóc một lúc không thấy bà lên tiếng, con liếc mắt lên nhìn không thấy bà đâu. Con liền đứng dậy đi ra bếp, thấy bà đang nấu ăn ngoài đó, con liền lăn ra sàn bếp và bắt đầu... an vạ tiếp... Chỉ cho đến khi bà phải nịnh nọt con mới chịu yên.... <br />Rồi thì con rất thích "mắng" người ta. Không biết có phải tại nhiều khi con không ngoan, mẹ mắng con nên con học được, bắt chiếc mẹ hay không... mà bỗng nhiên hôm đó.... Đang chơi vui vẻ thì bác Hương dọn hết đồ vào không chơi nữa. Con không bằng lòng và nhíu mắt nhìn bác Hương, tay đưa lên chỉ thẳng vào bác Hương và... ôi mẹ không biết diễn tả như thế nào nữa... Rồi con quát bác Hương " ầm ầm ầm ầm"... Con chưa nói được mà.... Rồi mặt con nhăn lại, rồi con lườm bác Hương.... Từ đó trở đi hễ mẹ bảo con mắng đi là con lại lặp lại đúng hành động như thế... Mẹ sẽ quay cảnh này để sau cho con xem..... xem có phải con đanh đá lắm không nhé!<br />Con hay bắt nạt Mít lắm... cứ lừa lừa lại gần Mít, không ai để ý là bộp 1 cái vào mặt nó... Đã thế lại còn rất gian... Khi Mít khóc, con liền quay đi và giả vờ như không biết gì, Nếu có ai mắng thì con liền dỗ dành Mít. Mẹ quên chưa nói, con rất bùn cười... Cứ làm như mình lớn lắm í. Suốt ngày tặc lưỡi để dỗ Mít. Cứ hễ thấy Mít khóc là con lại gần, cúi người tặc lưỡi vẻ mặt nịnh nọt...<br />Rồi con học được thói quen ở đâu, cứ hễ không bằng lòng ai là giơ tay đánh người ta... Nhưng... Nếu con đánh xong mà người đó giả vờ khóc hoặc mắng con thì còn lại tới gần và thơm người đó. Buồn cười nhất là nếu con đánh vào đâu thì con sẽ thơm đúng vào đó... Rồi con cười.... Và ai còn mắng nổi con nữa....<br />Hôm nay con ốm... Khổ thân...2 đêm rồi con quấy mẹ và bà...........<br />Thương con quá... Đã còi ... hơi tí lại sốt lại ốm... chỉ 2 ngày thôi mà trong con tọp hẳn đi....<br />Hừ......<br /></span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-83154287945648457692008-10-13T01:18:00.000-07:002008-10-13T01:41:26.710-07:00một tuổi một tháng mười lăm ngày... dạt nhà... ngủ hoang...<span style="font-family:arial;">Chào con !</span><br /><span style="font-family:arial;">Hum nay mới có thời gian online và viết blog cho con iu... Và thời gian quá thì có khá nhiều điều để kể con nghe. Tuy nhiên mẹ lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu... </span><br /><span style="font-family:Arial;">Có lẽ bắt đầu từ chuyện xảy ra ngày 5/10 nhá.... </span><br /><span style="font-family:Arial;">Con có nhớ mẹ đã kể chuyện bác Hương xin ra ở riêng không? chính vì chuyện đó mà bà buồn... và vì buồn nên bà hay khó chịu... Bà khó chịu nhưng lại giữ trong lòng. Nếu bác Hương có làm j không vừa ý bà thì... bà cũng chẳng mắng đâu ( chắc tại mà muốn giữ bác Hương nên không "dám" nói gì)... Nhưng như thế đâu có sao, đâu ảnh hưởng gì đến mẹ con mình đúng không??? KHÔNG... hoàn toàn KHÔNG phải như thế... Ngược lại, cuối cùng mẹ bỗng biến thành cái thớt lúc nào không hay... Cứ giận "con cá" Hương và bà lại chém thật mạnh vào " cái thớt" mẹ. Càng giận càng chém ác liệt.... Mẹ cũng đã cố gắng in hơi lặng tiếng cho nhà cửa yên bình... Nhưng... con giun xéo mãi cũng quằn... mà tính khí mẹ thì con biết đấy, mấy khi chịu nhịn được... Thế là chuyện gì đến cũng phải đến...</span><br /><span style="font-family:Arial;">Buổi chiều hôm đó con ngủ dậy, mẹ cho con ăn cháo và chuẩn bị đi tắm. Nhưng mẹ chưa nấu nước tắm cho con. Bà giục mẹ đi nấu thì mẹ bảo: Hương mang xoong lên tầng 3 chưa mang xuống. Khi nào Hương tắm cho Mít xong mang xoong xuống thì mẹ sẽ nấu. Sau đó, bà vào bếp thấy nồi nước luộc gà để dưới đất, chẳng là bác Hương nấu nước tắm cho Mít, nên để nồi của bà xuống. Bà đã dặn là xong phải đặt lên bếp nấu típ cho bà... nhưng bác Hương quên... Thế là vì bực mình bác Hương nên bà quay sang chửi mẹ.... Cũng cái chuyện nấu nước cho con í mà... Có phải tại mẹ không nấu đâu. Mà tại bác Hương chưa mang xoong xuống mà... Thế mà bà cứa chửi như tát nước... có bao nhiêu từ bậy nhất thì bà mang ra chửi... Trong lúc tức giận mẹ cũng cãi lại... và bà bắt đầu cái điệp khúc muôn thủa.... " vô ơn bạc nghĩa.... chút khỏi nhà tao..."</span><br /><span style="font-family:Arial;">Mẹ bế con lên nhà đi tắm và chuẩn bị 1 ít đồồ... mẹ định bế con đi chơi cho thoải mái... Không ngờ bà lên và ném tất cả quần áo của hai mẹ con và nói: mày đi thì đi luôn đi... </span><br /><span style="font-family:Arial;">Mẹ xách đồ của con đi.... Trong túi không có nổi 1 nghìn lẻ... chẳng biết đi đâu về đâu... Gọi điện cho cô Trang... và qua nhà cô ấy chơi đến tối... Sau khi cho con ăn uống xong thi mẹ nhờ cô áy đưa 2 mẹ con ra nhà nghỉ... Thì biết đi đâu đựơc nữa... trong tài khoản còn mấy trăm nghìn mẹ rút nốt... Thế là lần đầu tiên trong đời con biết thế nào là nhà nghỉ nhé...</span><br /><span style="font-family:Arial;">Con mệt... mẹ biết... Con ngủ luôn, không í ới gì... nhưng khổ cái là lạ nhà... cả đêm con ngủ không ngon giấc, cứ lăn qua lăn lại trằn trọc... Đến 5h sáng thì dậy, mẹ cho con ăn sữa xong lại dỗ dành con ngủ thêm... Cô Trang mua cháo mang qua cho con, 9h mẹ cho con ăn cháo, thanh toán tiền nhà nghỉ và đi xe ôm qua cửa hàng bác Tú... Chơi ở đó cả ngày luôn...</span><br /><span style="font-family:Arial;">ăn trưa xong, con buồn ngủ ríu cả mắt... Bình thường ở nhà, chỉ cần con lăn ra giường ăn tay là tự ngủ. Nhưng ở đây thì làm j có giường thế là mẹ phải bế ru con, Nhưng con đâu có thích... Con khóc, con gào.... 2 mẹ con đánh vật gần 3 tiếng đồng hồ... Đến lúc con quá mệt rồi mới ngủ thiếp đi trên tay mẹ....</span><br /><span style="font-family:Arial;">Cứ lang thang như thế này sao??? Còn công việc của mẹ nữa chứ... Một mình mẹ thì thế nào chẳng xong... nhưng không thể để con vạ vật....</span><br /><span style="font-family:Arial;">Về thôi con ạ... Về nhà nghe chửi nhưng đâu sẽ vào đó.... Còn hơn..... </span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-12020317511162295642008-09-28T19:28:00.000-07:002008-09-28T19:38:41.457-07:00<span style="font-family:arial;">Moon ơi!!!</span><br /><span style="font-family:Arial;"></span><br /><span style="font-family:Arial;">Dạo này nhà mình xảy ra nhiều chuyện linh tinh quá... nào thì mẹ và bác Hương cãi nhau, thành ra to tiếng với bác Bình... Rồi ông bà suốt ngày " chiến tranh" ... Hôm trước, ông về muộn, bà lại cằn nhắn, bác Hương cũng càu nhàu nên ông bực mình mang hết quần áo lên tầng 4 ở... Mấy hôm đó trời lại nóng lắm nên dưới tầng 3 bác Hương bật điều hoà, cục nóng lại để trên tầng 4, kêu ầm ĩ ông không ngủ được. ông đề nghị bác Hương tắt điều hoà đi. Như người ta thì bác ấy nên nói khéo vì trời nóng quá, bật cho Tít mít ngủ rồi sẽ tắt. Nhưng không, bác Hương lại nói láo với ông. Giận quá, ông buột miệng: cút hết khỏi nhà tao. Có lẽ câu nói đó đã động chạm đến tự ái của bác Bình nên ngay ngày hôm sau, hai bác ấy xin ra ngoài ở riêng, đi tìm nhà thuê... Nhưng cũng đã 2 tuần rồi, 2 bác ấy cũng chưa chuyển đi được... </span><br /><span style="font-family:Arial;">Vì dù như thế nào thì bà cũng không bao giờ muốn hai bác ấy chuyển đi. Bà nói rất nhiều, phân tích để hai bác ây hiểu những thiệt hơn. ông cũng xin lỗi.... Nhưng hai bác vẫn cương quyết đi. hai bác ấy nói không phải vì giận dỗi mà chuyển đi... Nhưng rõ ràng là hai bá có nói hàng ngàn lần như vậy thì cũng vẫn cứ là xảy ra chuyện với ông nên hai bác đi... Bà giận lắm, buồn nữa... khóc suốt... </span><br /><span style="font-family:Arial;">Cũng đã có lúc mẹ có ý định cho con ra ngoài ở riêng nhưng vì cuộc sống khó khăn quá, chưa chắc mẹ đã lo được cho con nên lại thôi... Mẹ rất thông cảm với suy nghĩ của hai bác... vì mẹ biết cũng như mẹ, đôi khi không thể chịu được những lời mắng chửi, cằn nhằn của bà... cũng như những lần ông bà cãi nhau ầm ĩ.... Nhưng nhìn đi thì cũng nhìn lại... Không có bà thì mẹ con mình cũng như gia đình bác ấy làm gì có được như ngày hôm nay.... </span><br /><span style="font-family:Arial;">Bác ấy nói rất khó xử không biết nên làm thế nào... mẹ cũng chịu....</span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-82215572383811221792008-09-18T19:34:00.000-07:002008-09-28T19:27:54.303-07:00Con gái!!!<br /><br /><span style="font-family:arial;">Sao cuộc sống lại khó khăn với mẹ con mình thế nhỉ??? Mẹ đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này... Mẹ thực sự mệt mỏi lắm con à! Nhưng mẹ biết dù nói thế nào thì mẹ cũng là một người may mắn hơn ai hết vì mẹ có con gái yêu bên cạnh. Con là nguồn an ủi lớn lao nhất, là nghị lực và cũng là niềm tin của mẹ...</span><br /><span style="font-family:Arial;">Những lúc chán nản, nhìn nụ cười trong sáng hồn nhiên của con... mọi khó khăn dường như cũng vơi bớt hay ít ra cũng tạm lắng xuống....</span><br /><span style="font-family:Arial;">Hôm qua mẹ lại khóc... Nhưng không giống như những lần khác... Phải, trong lòng mẹ bây giờ sao có nỗi đau không thể nói lên lời, không thể chia sẻ cũng ai... chỉ biết âm thầm khóc một mình... Nguời duy nhất biết đến những giọt nước mắt đó chỉ có con... và cũng chỉ có con mới xoa dịu được nỗi đau ấy... Và... sao con đáng yêu quá!</span><br /><span style="font-family:Arial;">Con biết không? mỗi lần mẹ và con chơi đùa với nhau, con chẳng may đạp vào mặt mẹ hay cấu mẹ đau quá, mẹ cứ ôm mặt giả vờ khóc, con lại ngoan ngoãn lại gần và hôn mẹ, cười tủm tỉm dỗ dành mẹ.... Những lúc đó mẹ lại cười và cắn con " trả thù"... con mếu máo... ăn vạ mẹ...</span><br /><span style="font-family:Arial;">Còn hôm nay... con đang nằm xem ti vi... còn mẹ thì vừa đón nhận một sự thật khiến mẹ vô cùng đau lòng (mẹ cũng muốn chia sẻ với con lắm nhưng mẹ không muốn những chuyện không vui kiểu thế này ảnh hưởng đến con)... Có lẽ mẹ đã khóc lớn quá, nên dù con đang tập trung vào màn hình ti vi và miên man ăn tay thì con cũng nhận ra sự khác thưởng của mẹ... Nhưng mẹ thật không ngờ, con đã nhổm dậy, cúi xuống hôn lên môi mẹ... vã vẫn nụ cười dỗ dành... vẫn ánh mắt ấy... Bỗng nhiên mẹ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời... Bởi vì, dù như thế nào, dù hành động của con có là hành động của một đứa trẻ con chưa biết gì thì cũng là một hành động tuyệt vời nhất mẹ được đón nhận từ trước đến nay... Nụ hôn của con làm mẹ tê liệt mọi cảm xúc, chỉ còn lại cảm giác lâng lâng pha chút bất ngờ... Mẹ đã cười, con lại quay đi, lại tiếp tuc xem ti vi... Con vô tư quá... Con không hề biết con vữa làm một việc vô cùng ý nghĩa cho mẹ... Dù mẹ không thể kìm chế để đừng khóc tiếp thì trong lòng mẹ vẫn nhẹ nhõm hơn nhiều... cám ơn con yêu nhiều lắm....!</span><br /><span style="font-family:Arial;">hôn con gái mẹ...!</span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-70837395902881536612008-08-20T19:43:00.000-07:002008-08-20T19:46:12.492-07:00<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjM5PZOAf5tip3EvQjLTRHu4qUoaozVgOdn00cgPtcLiTqM5GDnjv14UaPtWHr9BI54H2cVzYr3laqb_78cqZXqVXO03Nci9yNsxlqlLFNqqmh-xyUp4dq6lJ6Ty6bySkxDvRJGnAIMJiE/s1600-h/DSC08331.JPG"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5236796691677077266" style="FLOAT: right; MARGIN: 0px 0px 10px 10px; CURSOR: hand" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjM5PZOAf5tip3EvQjLTRHu4qUoaozVgOdn00cgPtcLiTqM5GDnjv14UaPtWHr9BI54H2cVzYr3laqb_78cqZXqVXO03Nci9yNsxlqlLFNqqmh-xyUp4dq6lJ6Ty6bySkxDvRJGnAIMJiE/s400/DSC08331.JPG" border="0" /></a><br /><div><span style="font-family:arial;"><br />Chào con yêu! </span></div><br /><div><span style="font-family:arial;"></span></div><br /><div><span style="font-family:arial;">Con có biết hôm nay là ngày gì không??? </span></div><br /><div><span style="font-family:arial;"></span></div><br /><div><span style="font-family:arial;">HAPPY BIRTHDAY TO MOON!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! </span></div><br /><div><span style="font-family:arial;"></span></div><br /><div><span style="font-family:arial;">Chúc mừng sinh nhật Moon yêu nha!!!! </span></div><br /><div><span style="font-family:arial;"></span></div><br /><div><span style="font-family:arial;">Vậy là đã 1 năm rồi, vậy là con đã một tuổi rồi.... Cũng nhanh quá phải không? Ngày nào mẹ còn nói không biết bao giờ mới đầy tháng con, rồi thì không biết bao giờ con mới được 3 tháng, mới biết lẫy, biết bò.... Thế mà giờ đã 1tuỏi...đã biết đi rồi cơ đấy.... Chiều đưa con đi mua quần áo mới... mua nhiều lắm nhé.... Hihi, nói thật với con là còn bao nhiều xiền mẹ mua hết quần áo cho con đó... Mua 2 bộ váy xinh cực xinh... mua thêm quần áo mặc ở nhà... mua một vài đồ dùng cần thiết... Sinh nhật con nhưng bà ngoại nói là không tổ chức gì cả. Bà nói con còn bé... Nhưng thật ra mẹ biết bà không thích bày vẽ... Nếu là sinh nhật Tít Mít thì chắc là hoành tráng lắm... Vì hai bác Hương Bình sẽ tổ chức cho Mít... Còn mẹ thì làm gì có điều kiện. Nếu bi giờ mà tổ chức rình rang thì lại đến lượt bà ngoại lo từ A đến Z nên bà không muốn làm gì cũng đúng thôi... Tuy nhiên mẹ cũng không thể để con tủi thân... Mặc dù con còn bé thật và chưa biết gì thật nhưng sinh nhật 1 tuổi... Sinh nhật đầu tiên làm sao mà bỏ qua được, đúng không con??? Mẹ không thể làm cho con 1 sinh nhật có nhiều bánh kẹo, mời nhiều người đông vui... nhưng cũng đủ để con không thấy tủi thân... Chỉ có bánh gatô, chỉ có cô Trang, cô Quý (và 2 chú ...) , chú Quân, cậu ku ki... Hì, ra quán cafe ngồi í mà... Nhưng cũng vui lắm nhé! Con đừng tưởng cứ phải đông người, phải hoành tráng mới vui... Quan trọng là được quây quần, quan trọng là đầy đủ ý nghĩa, biết không??? Có một điều mẹ không muốn nhắc đến nhưng.... Dù sao cũng nên đối diện với sự thật phải không con??? Mẹ đã chờ đến đúng 22h30 nhưng không hề nhận được một lời chúc mừng sinh nhật con từ ba... Mẹ thực sự thấy buồn và đã nhắn tin cho ba... Ba nói xin lỗi, thực ra mấy hôm trước ba đã nhớ nhưng đến hôm nay bận việc quá nên lại quên... Ba nói sau này sẽ bù đắp cho con sau... Mẹ không biết sau này là lúc nào... nhưng mẹ chỉ nói để con biết chứ con đừng chờ đợi cái ngày : "sau này" đó. Mất công lắm con ạ... Cũng lời hươu vượn thôi.... Không đáng để tin... Nếu nghe cũng chỉ coi như một chuyện cười, nghe để biết... Hiểu không??? SINH NHẬT VUI VE!!!!!!!!!!!!!<br /></span></div>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-32954918334747591152008-08-12T02:28:00.000-07:002008-08-12T02:39:35.559-07:00Ngày 12 tháng 8 năm 2008Ngày 20/7 con vừa tròn 11 tháng thì cũng là lúc con bắt đầu chập chững những bước đầu tiên... Ai cũng nói con nhanh.... Bi giờ ít có em bé nào mà 11 tháng đã biết đi... không những biết đi mà con còn bặp bẽ những tiếng đầu tiên... nghe dễ thương vô cùng....<br /><br />Con biết nhiều lắm... hỏi con áo đẹp đâu, tóc đẹp đâu, hay hỏi con xem mọi người trong nhà đâu, con đều chỉ rất chính xác... Con còn biết đâu là ti vi, đâu là quạt, đâu là điều hoà... Và khi mẹ cho con soi gương thì con đã biết trong gương chính là con....<br /><br />Con gái mẹ càng lớn càng xinh, tuy hơi còi một chút nhưng không vấn đề gì.... Con thông minh ngoài sức tưởng tượng của mẹ... Cái gì cũng biết, già đời kinh khủng... Lại còn biết gọi, dỗ Tít Mít... cứ làm như mình người lớn lắm không bằng... Mẹ thật không biết diễn đạt như thế nào để thấy hết được những nét đáng yêu của con.... Nhưng quả thật, ở bên con, không thể không buồn cười... Mẹ thật hạnh phúc lắm....<br /><br />Và vậy là chỉ còn 8 ngày nữa thôi thì con sẽ tròn 1 tuổi... Nhanh quá phải không con... Sắp sinh nhật con rồi... Mẹ đã từng nghĩ nếu con sinh nhật mẹ sẽ tổ chức hoành tráng... Nhưng đến thời điểm này, khi mẹ đang có quá nhiều chuyện buồn thì mẹ cũng chẳng muốn tổ chức gì hết.... Không biết như thế liệu có phải là bất công với con quá không nhỉ??? Và không biết con có thể thông cảm cho mẹ không???<br /><br />Mẹ cũng đang ốm nè, mệt lắm con biết không...? Híc...<br />Hẹn gặp con yêu sau nhé...!npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-8214640593349875542008-08-12T01:55:00.000-07:002008-08-12T02:28:45.161-07:00Ngày 5 tháng 8 năm 2008Chào con yêu!<br /><br />Lâu rùi mẹ mới lại vào viết blog cho con nhỉ? Xin lỗi con nha, dạo này mẹ đắm chìm trong nhiều vấn đề bức xúc nên... bị cuốn vào cái blog của mẹ, quên hết cả mọi chuyện...<br /><br />Và chỉ cho đến khi con làm mẹ xanh mắt hôm vừa rồi thì mẹ mới chợt tỉnh và hiểu ra rằng không có gì quan trọng bằng con... không có gì đáng để được mẹ quan tâm hơn con... Vào cái giây phút mẹ tưởng mình không giữ nổi con nữa... Mẹ ước có thể đánh đổi tất cả....<br />Mẹ đúng là một người mẹ không tốt... Con sốt cao.... nhưng mẹ lại chủ quan quá. Cho con uống hạ sốt rồi là cứ yên tâm... Cả đêm con khóc quấy... mẹ dỗ dành mãi con mới ăn hết cốc sữa, sau khi uống hạ sốt thì con ngủ... nhưng chỉ được một lúc con lại dậy. Mẹ cho con ăn cháo xong thì lại thấy con tỉnh táo hơn, cười đùa như bình thường... Rồi mẹ nghĩ cả đêm con không ngủ chắc mệt lắm nên mẹ nhờ bà bông cho con ngủ... mà con ngủ thật... Bà đặt con nằm trên giường... Lạy chúa, cũng may hôm nay mẹ nghỉ làm nên mẹ ngồi cạnh trông chừng con... Nếu như là mọi hôm thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra... Vì thường thì nếu con ngủ bà sẽ để con nằm một mình và đi dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo...vv... Và như thế thì... nếu là hôm nay, chắc lúc mẹ về, chắc không còn con yêu nữa rồi....<br />Và còn rất rất nhiều cái may khác.... Khi bà và bác Hương đang ở dưới nhà bàn về chuyện đi chợ mua gì, mẹ định chạy xuống góp ý, nhưng nghĩ sao lại thôi. Nếu mẹ mà xuống nhà lúc đó thì....<br />Con đang ngủ thì tè dầm... mẹ đứng lên định lấy quần thay cho con, bỗng nhiên thấy con giật một cái, mẹ lại tưởng con tè dầm lạnh đít nên rùng mình. Mẹ cởi vội quần cho con... Nhưng con khuơ 2 tay lên, nắm chặt, vẻ mặt hoảng hốt... Mẹ lại nghĩ con ngủ mơ nên vôịi gọi to và lay con dậy... nhưng con không dậy, mặt con bắt đầu tím tái dầm, người cứng đơ như khúc gỗ... Mẹ sợ quá gọi bà và bế con chạy xuống... đưa bà.... mở mãi mà chẳng được cổng, dắt xe ra mà cứ luống cuống.. bà bế con chạy bộ, chạy nhanh lắm để ra viện... Cuối cùng thì mẹ cũng phi xe ra, nhưng bà lại không lên xe mẹ, lại lên xe của một chú đang đứng ở đường nhờ chú ấy đưa vào viện... Của đáng tội, xe đạp mãi chẳng nổ... mẹ cứ gào lên: bà sang đây, sang đây nhanh lên...! Bà chuyển sang xe mẹ, mẹ phi đi như bay, miệng hét ầm ĩ để mọi người tránh đường... Con vào viện, các bác sỹ nói tim con đã ngừng đập, phải cấp cứ, hô hấp, thở oxy mãi con mới tỉnh... ơn chúa, mẹ tưởng mẹ đứng tim, chết trước cũng nên.... Bác sỹ truyền nước cho con, nhưng lại cắm kim vào đúng tay con hay ăn, không ăn được tay, con khóc quấy hết buổi... Dỗ mãi mới ngủ... Chiều, con đỡ sốt nên mẹ cho con về nhà. Bác sỹ kê đơn thuốc cho con viên hạ sốt đút hậu môn. Về nhà mẹ cho con dùng ngay... nhưng chẳng thấy con hạ sốt mà mỗi lúc sốt một cao hơn... Đến lúc con lại sốt cao quá, mẹ cho con uống trực tiếp thuốc hạ sốt nhưng... không kịp... con lại lên cơn co giật... lại một phen hú vía... lại chạy bán sống bán chết... y như lúc sáng.... Và may mắn lại một lần nữa mỉm cười... Con không sao...<br />Đêm đó phải nằm lại viện... mà quả thực không khác gì đày đoạ nhau... Giường con nằm còn 2 bé nữa... chưa tính người lớn trông.... Và mẹ đếm được trong phòng có 8 giường bệnh thì có đến hơn 40 người... Quá đông để thở cùng một bầu không khí trong căn phòng chỉ khoảng 15m2.... Ngột ngạt kinh khủng nên mẹ bế con ra hành lang, dù sao có gió trời cũng thoáng hơn nhiều...Mẹ không biết sẽ làm sao vì mẹ biết mẹ sẽ không trông chừng con hết đêm được... Người ta lại không cho ai vào nên chỉ có mẹ và con... Ông bà đứng ngoài cũng sốt ruột, nhưng cửa thì khoá rồi... ông xin mãi bác sỹ trực mới cho bà vào... Thật may quá... Thế là cả đêm mẹ và bà đánh vật với con ngoài hành lang... Làm sao con có thể ngủ được như thế này chứ... Ở nhà, chỉ cần nằm giường một lúc là con tự ngủ, không cần ru hời ơi à gì cả... Nhưng nhất định phải là giường của con cơ... Đằng này.... Cả đêm mẹ và bà thay nhau bế con, trườm khăn ướt, cặp nhiệt độ theo dõi thường xuyên... đến sáng thì ẹm cảm giác mẹ không còn sức sống nữa.... bà về nhà chuẩn bị cháo cho con ăn sáng.... mẹ gần như kiệt sức.... Con thì có vẻ hạ sốt hơn lúc đêm... Đến trưa thì con chỉ còn hơn 37 độ nên bà xin cho con xuất viện về nhà....<br />Hôm nay thì con đã khoẻ rồi, chỉ còn sụt sịt và ho thôi... Trộm vía... Đừng bao giờ con làm mẹ sợ như thế nữa, con biết chưa?????npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-33282192037991422952008-05-02T09:11:00.000-07:002008-05-02T09:42:05.228-07:00<span style="font-family:verdana;">Chào con yêu!</span><br /><span style="font-family:verdana;">Hôm nay mẹ con mình lại tiếp tục trò chuyện nha... </span><br /><span style="font-family:verdana;">Có lẽ để bắt đầu thì mẹ sẽ lại kể con nghe một vài... chuyện của con... Đồng ý không???</span><br /><span style="font-family:verdana;">Con được gần 7 tháng thì ông mua cho con xe tập đi. Nói thật là cho đến bi giờ mẹ không thể tưởng tượng được nếu không có chiếc xe tập đi đó thì mẹ và mọi ngươời sẽ vất vả như thế nào với con. Quả thật là xe đó rất tiện lợi. Mới đầu con cũng lười không đứng lên để đi mà chỉ ngồi im, dần dần đi từng chút từng chút nhưng ko theo phương hướng nào mà cứ quay lung tung... Rồi con cũng biết tự chỉnh xe đến những nơi mình muốn. Đến giờ thì con lao xe ầm ầm khắp nơi...</span><br /><span style="font-family:verdana;">Con bắt đầu đứng tênh tênh, nhưng vì con vốn là đứa hiếu động, ít khi nào chịu đứng yên nên con chỉ tênh tênh được chút xíu là đã dợm bước đi. Lúc nào con cũng nhảy nhót, khua chân múa tay. Mẹ đặt con trên giường phải lấy chăn gối đệm hết tất cả những chỗ có thể khiến con cộc đầu như tường, thành giường… Và con thì cứ coi cái chồng gối của mẹ là đồi núi không bằng, trèo leo mệt chết được…. Tuyu nhiên dù mẹ đã cố gắng nhưng con vẫn cộc đầu liên tục. Có lần đang ngồi chơi đồ chơi, tự nhiên ngã sấp mặt, tím hết cả má.<br />Hôm trước (30/4), cậu Mạnh sang chơi. Bà bế cậu Mạnh mà con ghen, khóc ầm ĩ… Rõ là xấu tính. Mẹ và ông Hùng cho con và cậu Mạnh đứng gần nhau, bảo 2 đứa thơm má nhau. Nhưng thơm đâu chẳng thấy chỉ thấy cào cấu nhau. Trời ơi, hai đứa buồn cười chưa từng thấy. Một đứa cứ “ứ uhm”, cào vào mặt đứa kia. Một đứa cũng quát lại “á ah”. Hai đứa cứ đòi lao vào nhau. Con 8 tháng, cậu Mạnh 10 tháng… chẳng thể tưởng tượng nổi đã biết đánh nhau rồi cơ đấy. Ai cũng phải buồn cười. Cả hai đứa đều đanh đá….<br />Mà con biết không, tất cả ảnh và những đoạn clip mẹ quay con, mẹ lưu trong máy tính của bác Bình nhưng bác ấy cài lại máy nên đã mất hết rồi. Mẹ tiếc quá, mất ăn mất ngủ mấy ngảy liền. Thế là bao nhiêu hình ảnh mẹ lưu giữ những khoảnh khắc ngộ nghĩnh nhất của con… không cánh mà bay. Con bảo có chán không cơ chứ. May cũng còn xót lại được 1 ít, lạy chúa, thôi thì an ủi….<br />Con bắt đầu bi bô tập nói… Đã biết nói một số từ như “ giời ơi, mẹ mẹ, bà bà”. Dĩ nhiên là con chưa hiểu mỗi lần mẹ bảo con rằng con gọi mẹ đi. Nhưng những lúc con muốn được bế thì con đã gọi mẹ hoặc gọi bà rõ lắm. Chắc chắn con sẽ biết đi, biết nói sớm….. Mong từng ngày con khôn lớn, con à!<br />Hôm nay mẹ chỉ viết vậy thôi nha… Ngày mai lại gặp lại con sau! Mẹ yêu con nhiều… Vào giường nằm với con iu, ngắm nhìn con đang ngủ 1 chút xíu… Con của mẹ dễ thương quá!</span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-6307854340378030202008-04-30T04:02:00.000-07:002008-05-01T10:23:59.651-07:00Túm tắt lại tháng 2-3-4<span style="font-family:verdana;"><br /><div>Ngày .... tháng 2-4 năm 2008</div><br /><div>Con yêu!</div><br /><div>Mẹ rất xin lỗi vì đã lâu rồi mà không viết được blog cho con. quả thật là thời gian vừa rồi mẹ bận quá... Vì thế hôm nay mẹ viết thật ngắn gọn một số vấn đề nổi bật nhất về con trong thời gian qua, được ko?</div><div>Này nhé, thang 2, con bắt đầu mọc răng, đã nhú đươc 2 cái, nhìn đáng yêu lắm.(cho đến bi giờ thì mỗi lẫn con cười, lộ 2 cái răng đó, nhìn cứ như con cún con vậy)</div><div>Con đã biết chơi ú oà, kéo chăn lên che mặt để ú, và kéo chăn xuống để oà.</div><div>Con đã biết theo, biết cười với những người thân quen, đưa 2 tay ra đòi bế.</div><div>Tết vừa rồi mẹ chẳng đưa con đi đâu chơi được, chắc con không buồn mẹ chứ??? À mà con có tiền mọi người mừng tuổi, mẹ đã nhét hết vào lợn cho con rùi. Mẹ nói đùa với mọi người là để dành tiền khi nào con đượợ 18 tuổi thỉ mổ. Nhưng chắc là chỉ nói vậy thôi. Hihi, nếu có lúc nào mà lỡ như mẹ thiếu, mẹ mổổ lợn của Moon, moon đừng giận mẹ nha...</div><div>Tháng 3 con đã bắt đầu biết rướn người, trườn 1 đoạn để lấy những đồ chơi ở xa</div><div>Con bắt đầu học 1 vài động tác như múa tay, hoan hô, đi chợ, thơm má... Con rất thông minh. Học rất nhanh</div><div>Trong tháng 3 này có 1 điều rất đáng nói. Đó là sau 7 tháng, thì cuối cùng con cũng gặp ba. Phải, đây là lần đâu tiên... Mẹ hẹn ba ngoài hồ Ngọc Khánh, rùi mẹ bế con ra. Tuy gặp con không lâu nhưng dù sao từ phía mẹ nhận định thì ba cũng rất tình cảm. Ba bế con nè, cũng nói nựng mấy câu, dỗ dành con khi con khóc vì dù sao ba cũng là người lạ. Ba bế con mà con đâu có chịu... Mẹ cũng chẳng biết nói sao về vấn đề này nhưng dù thế nào mẹ cũng phải nói thật là mẹ thấy hạnh phúc... và mẹ tin con cũng vậy...</div><div>Tháng 4, con bắt đầu trở nên đanh đá chưa từng thấy. Mỗi lẫn bực tức điều gì, là con lại lầm lì mặt, bặm môi " uhm" và tiện tay đánh thắng vào mặt người nào đang bế con. Móng tay con thì sắc vô cùng, dù mẹ vân thường xuyên cắt, nhưng vẫn dễ dàng làm cho mọi người xước hết cả mặt.Con bắt đầu nhận biết những đồ vật xung quanh như ti vi, bóng bay, gối ôm... Con có còn nhớ con Mèo-gối ôm mẹ tặng con khi con đầy tháng không? Con có vẻ rất thích con Mèo đó. Mỗi lần ngủ dậy, mẹ hỏi : Mèo đâu? Là con đưa mắt khắp giường tìm Mèo, Khi tìm đươcj rồi thì con hớn hở ôm mèo và vỗ nhẹ lên Mèo khi mẹ nói " con à ơi mèo đi". Lúc con ngủ, mẹ thường để mèo cạnh con và y như rằng con sẽ ôm mèo, gác 1 chân lên mèo ngủ ngon lành.</div><div> </div><div>.... Có lẽ còn rất nhiều những điều khác nữa nhưng nhất thời mẹ không nhớ được. Một lần nữa xin lỗi con yêu, vì đáng kẽ giai đoạn vưa qua là 1 trong nhưng giai đoạn phát triển quan trọng nhất của con thì mẹ lại ko thể nhớ rõ từng vấn đề, từng quãng thời gian. Nhưng từ bi giờ mẹ sẽ cố gắng online thừơng xuyên... Và sau này nếu mẹ có nhớ được thêm điều j nữa thì mẹ sẽ viết thêm nha...</div><div> </div><div>Đến đây thì mẹ muốn kể cho con nghe một chút về mẹ. Sau tết, mẹ bắt đầu đi làm. Công việc cũng nhẹ nhàng thôi, mà lương cũng tạm đủ sống... Nhưng đến giờ thì mẹ đã nghỉ rồi. Vì mẹ ko thể tiếp tục làm việc cùng 1 người sếp ngốc hơn mình về mọi mặt. Đã vậy lại hay sai sót rồi đổ lỗi cho nhân viên. </div><div>Hơn nữa, bác Hương sinh baby rùi. Chị Minh lại không được khoẻ. Sau 1 tháng thi chị Minh phải nhập viện vì bị viêm gan siêu vi trùng, và nằm viện hơn 1 thág. Cho đến hôm nay là chị Minh cũng mới ra viện được khoảng 10ngày. Nhà bình thường đã không có người, bi giờ bác Hương và chị Minh ( ở nhà mọi người gọi Minh là Tít mít) lại nằm viện nên bận càng thêm bận. Mẹ phải nghỉ ở nhà để trông con vì bàngoại con phải lo cho mẹ con bác Hương. Tội nghiệp Tít mít... Mới bé như vậy... Trộm vía Moon yêu của mẹ chi thi thoảng 1,2 lần ho hay sụt sịt...</div><div>Mẹ dạo này béo lắm, muốn giảm chân nhưng lại lười tập thể dục. Chẳng có thời gian để ra ngoài tập mà tập ở nhà thì ko có hứng thú... Thế là có vẻ như phì lắm lắm....</div><div>Ôi, muỗi nó đang xơi tái mẹ nè... Muộn lắm rùi, con yêu đã ngủ từ lâu. Có lẽ mẹ cũng vào ngủ với con đây... Mai lại viết sau vây...</div><div>Mẹ yêu Moon nhìu thật nhièu</div></span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-53383693513462429382008-04-30T04:01:00.002-07:002008-04-30T04:02:10.650-07:00Ngày 5/12/2007<span style="font-family:arial;">Ngày 5/12/2007<br />Hôm nay con ngủ dậy muộn nên các bữa ăn của con giờ giấc thay đổi linh tinh…Cứ bữa nọ dồn vào bữa kia… và cuối cùng thì mất một bữa sữa… Đáng lẽ tầm tuổi con lúc này chưa quan trọng lắm việc phân định các bữa ăn rõ ràng… nhưng vì con ko ti mẹ nên các bữa ăn lúc nào cũng phải đúng theo 1 giờ giấc nhất định… Nhưng ko sao, chỉ 1-2 ngày thì cũng ko vấn đề gì…<br />Mẹ quên chưa nói với con, mẹ sẽ đổi tên, ko đặt tên con là Vy Anh nữa… Con có thấy tên Vy Anh hay ko??? thật ra mẹ rất tâm đắc với cái tên đó… Nhưng sau khi xem, thì tên đó ko hợp với bản mệnh của con… Người ta nói cái tên cũng rất quan trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp đến chính cuộc sống, số phận của con người… Nên mẹ đã suy nghĩ và quyết định đổi tên cho con… con sẽ có cái tên mới, đó là tên Nhi… Hân Nhi…. Nếu cái tên Vy Anh chi đạt điểm 6/10- thì tên Phạm Hoàng Hân Nhi đạt 10/10. Hơn nữa, tên Anh thì trong quy điểm được 0 điểm thôi. Đúng phần điểm quan trọng nhất thì lại ko có điểm… Nói nhưthế có lẽ con ko hiểu, nhưng ko sao… Con chỉ cần biết con tên Vy Anh… nhưng giấy tờ khai sinh mẹ sẽ lấy tên Hân Nhi… Vậy nha! </span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-48536439484156059072008-04-30T04:01:00.001-07:002008-04-30T04:01:11.978-07:00Ngày 4/12/2007<span style="font-family:arial;">Ngày 4/12/2007<br />Hôm nay con lại tiến bộ thêm một chút… Đó là đã có thể tự lẫy mà ko cần đà mẹ đẩy… Chẳng là con đang nằm chơi… Mẹ và ông mải nói chuyện quá, con nằm nghiêng người lúc nào mẹ cũng chẳng hay… rồi bỗng nhiên con bật người lên… mẹ và ông giật mình nhìn lại thì đã thấy con nằm sấp, đầu ngẩng cao… nhưng cái tay vẫn kẹt dưới ngực, chưa tự rút ra được… Mẹ phải giúp con rút tay ra… Mỗi ngày, mỗi ngày… thêm 1 chút … 1 chút… dần dần sẽ tốt hơn…<br /> </span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-41765422078881088792008-04-30T04:00:00.003-07:002008-04-30T04:00:52.065-07:00Ngày 3/12/2007<span style="font-family:arial;">Ngày 3 /12/2007<br />Hôm nay mẹ lại cắt móng tay cho con. Từ lần trước cắt vào tay con nên mẹ chẳng dám cắt nữa… Con hay ăn tay, không đi được tất tay, mẹ đành dùng răng để cắn. Nhưng con biết ko, cắn như vậy, móng tay con bị xước khi con cào còn đâu hơn… Nên hôm nay mẹ quyết định cắt cho con bằng bấm móng tay…. mẹ sẽ cẩn thân hơn…<br />Ngón thứ nhất, ok… ngón thứ 2, thứ 3… cuối cùng chỉ còn laij 1 ngón cái… Đáng lẽ mẹ nên cắt cho con lúc con ngủ… Đằng này con lại đang thức… Cắt đến ngón cuối cùng thì con giật tay 1 cái mạnh ơi là mạnh… Bấm móng tay trượt ra khỏi móng và xoạt vào tay con… Oái, con khóc to thế… mẹ phải nhanh chóng bế con lên nựng con một lúc thì con cũng nín… con của mẹ ngoan ghê, chẳng bù cho mẹ thì quá đoảng, cắt bằng bấm móng tay dành cho trẻ em rồi mà vẫn để cắt vào tay con… mẹ sợ quá…!<br />Nhưng điều tệ hại nhất là mẹ lại cắt đúng vào ngón tay cái của con, ngón tay chủ lực nhất khhi con ăn tay. Oái oăm hơn là con chỉ biết ăn ngón cái của tay trái, là tay mà mẹ đã cắt nhầm… Còn tay phải thì ko ăn được… Nên mỗi lần con cho tay vào mồm thì… con lại khóc… chắc con mút tay và xót quá… Mẹ thương con, thương con lắm lắm… Phải à ơi dỗ dành con mãi đó…<br /> </span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-63328202844199609452008-04-30T04:00:00.001-07:002008-04-30T04:00:27.638-07:00Ngày 2/12/2007<span style="font-family:arial;">Ngày 2/12/2007<br />Con lại có thêm 1 hành động “ kì quặc” mới… mà mẹ cũng ko hiểu con làm gì… cứ tạm gọi là con đang “ăn chân”. Ừ phải rồi. Bi giờ ăn tay chán rùi nên chuyển sang ăn chân phải ko???<br />Thật ra la do con có thoi quen khi ăn tay thì chỉ ăn ngón tay cái thôi, các ngón còn lại thì thường hay cầm, nắm một vật gì đó… và hôm nay cái “ vật gì đó” lại chính là cái chân… Con giơ chân lên tận mặt, tay nắm lấy chân và ăn tay ngấu nghiến…dần dần chuyển sang thành ăn chân lúc nào cũng ko hay… Trước đây vì con hay ăn tay quá nên mẹ ko đi được tất tay cho con… Nếu cứ để tất tay thì lúc nào nó cũng ướt sũng… Còn bi giờ thì chuyển sang tất chân ướt sũng… Con buồn cười lắm cơ… Và mẹ phải lưu lại những hình ảnh ngộ nghĩnh của con….<br />Hôm nay là chủ nhật nên mẹ và bác Hương tranh thủ đi mua một vài thứ. Nhân tiên đi xem mua quần áo ấm cho con. Mẹ va bác Hương mua được mấy bộ áo liền quần cho con và chi Minh nhà bác Hương … đẹp lắm nhé! Nhưng nói thật là ko biết sẽ mặc cho con vào dịp nào vì có lẽ những bộ quần áo đó chỉ mặc để đi chơi thôi… Chắc đến tết mới có dịp để mặc vì con ở nhà suốt mà…<br /> </span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-78773951077317721742008-04-30T03:59:00.002-07:002008-04-30T04:00:06.797-07:00Ngày 1/12/2007<span style="font-family:arial;">Ngày 1/12/2007<br />Nhóc con bỗng nhiên mấy hôm nay lại lười tập lẫy lắm nhé. Chỉ nằm nghiêng một chút thôi chứ ko chịu bật lên gì cả…<br />Nhưng hôm nay thì khác nha…. Khi con nằm gần mẹ, con đạp chân vào người mẹ và tự bật lên được để lẫy… Nói thế nào nhỉ, có lẽ cũng vẫn chỉ có thể dùng từ “ ngộ” để diễn tả con lúc bấy giờ… Cái đầu lắc lư, cứ như cái cổ không thể đỡ nổi cái đầu, nghiêng sang trái, nghiêng sang phải, cười toe…<br />Như vậy là so với bình thường con cũng chậm lẫy… Ko hiểu sao con hiếu động như vậy, chẳng chịu nằm yên bao giờ… mẹ cứ nghĩ như thế thì con sẽ nhanh lẫy… ai dè…<br />Không sao, mỗi ngày mỗi một tiến bộ thế là được rồi…<br /> </span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-66234294557031077402008-04-30T03:59:00.001-07:002008-04-30T03:59:43.946-07:00Ngày 30/11/2007<span style="font-family:verdana;">Ngày 30/11/2007<br />Hôm trước cô Trang và cô Quý sang chơi, mẹ xin mấy số điện thoại của bạn cũ và đã liên lạc nên hôm nay mẹ đã hẹn với 1 trong số bạn cũ rất thân đi uống café… Hồi còn đi học mẹ cũng đã có mối tình đầu đấy, Nghe buồn cười nhỉ… Lúc đó vẫn còn trẻ con lắm. Và người bạn hôm nay mẹ đi uống café cùng là bận rất thân của mẹ và mối tình đầu. Hihi… ngày đó thật buồn cười… Nghĩ lại vẫn thấy thật … híc…<br />Đi uống café thì cũng chỉ nói chuyện linh tinh thôi, ôn lại những kỉ niệm đã qua í mà. Hơn nữa cũng chỉ chút xíu thôi. Vì mẹ ko muốn để con ở nhà một mình… Nên ngồi một lúc là về liền… cũng vì đến giờ cho con ăn nữa…<br />Lúc mẹ về, mẹ mải thay quần áo mà quên chưa chào con, đến khi hỏi con thì mặt con cứ mếu xệch, ra vẻ tủi thân lắm nhé, mẹ phải nựng mãi con mới chịu cười với mẹ… Con đúng là…. Ghét ơi là ghét nhé!<br /> </span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-5824643409077043542008-04-30T03:58:00.002-07:002008-04-30T03:59:02.753-07:00Ngày 29/11/2007<span style="font-family:arial;">Ngày 29/11/2007<br />Con dạo này nhắng nhít lắm nhé. Nói thật là mẹ chưa thấy đứa trẻ nào lại hóng chuyện nhiều như con. Những trẻ khác khi nói chuyện thì cũng chỉ cười, thi thoảng ê a… còn con thì í éo suốt, hơn nữa mỗi khi con “chuyện” con luôn tỏ rõ các sắc thái tình cảm khác nhau… Khi thì hớn hở, khi lại chau mày khó hiểu… Lúc thì nhướng mắt nghênh nghênh… Buồn cười lắm…<br />Rồi thì con lại còn hay làm mặt xấu nữa… Ví dụ như là kiểu bặm môi chẳng hạn. Nhìn ghét ơi là ghét. Bác Tâm mượn máy ảnh mấy hôm nay nên mẹ ko chụp được cho con, khi nào bác Tâm trả thì mẹ sẽ chụp để sau này con xem lại.. những ngộ nghĩnh đáng yêu đó…<br /> </span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3430408693430805432.post-52244306739284678972008-04-30T03:58:00.001-07:002008-04-30T03:58:32.115-07:00Ngày 28/11/2007<span style="font-family:arial;">Ngày 28/11/2007<br />Hôm nay mẹ đã đến trường để đăng kí làm luận văn. Bi giờ chỉ cần đến gặp thầy giáo trực tiếp hướng dẫn là mẹ có thể bắt đầu viết. Mẹ sẽ phải tranh thủ thời gian viết cho nhanh… Viết xong sớm bao nhiêu thì có thế lấy bằng sớm bấy nhiêu… Hơn lúc nào hết mẹ mong muốn có công việc đi làm ổn định. Thứ nhất là mẹ ko thể ăn bám ông bà ngoại mãi được, cần phải có thu nhập. Thứ 2 ông bà cũng chỉ giúp mẹ được những sinh hoạt hàng ngày, chứ còn tiêm sữa cho con, tiền con đi tiêm hàng tháng và rất nhiều những chi phí khác, mẹ vẫn phải tự lo… Mà đến lúc nào thì mẹ có vẻ như đang gặp khó khăn… Và rồi nếu mẹ đi làm, mẹ gửi con để bà ngoại trông… đi làm mất nhiều thời gian… sẽ tránh những xích mích ko đáng có giữa bà và mẹ… Tuy nhiên, sẽ ko được gần con nhiều… Nhưng ko sao… từ giờ đến lúc đó chắc cũng còn khá lâu… và con cũng đã lớn hơn.<br /> </span>npvanhhttp://www.blogger.com/profile/14360570739599204858noreply@blogger.com0