Thứ Ba, 12 tháng 8, 2008

Ngày 5 tháng 8 năm 2008

Chào con yêu!

Lâu rùi mẹ mới lại vào viết blog cho con nhỉ? Xin lỗi con nha, dạo này mẹ đắm chìm trong nhiều vấn đề bức xúc nên... bị cuốn vào cái blog của mẹ, quên hết cả mọi chuyện...

Và chỉ cho đến khi con làm mẹ xanh mắt hôm vừa rồi thì mẹ mới chợt tỉnh và hiểu ra rằng không có gì quan trọng bằng con... không có gì đáng để được mẹ quan tâm hơn con... Vào cái giây phút mẹ tưởng mình không giữ nổi con nữa... Mẹ ước có thể đánh đổi tất cả....
Mẹ đúng là một người mẹ không tốt... Con sốt cao.... nhưng mẹ lại chủ quan quá. Cho con uống hạ sốt rồi là cứ yên tâm... Cả đêm con khóc quấy... mẹ dỗ dành mãi con mới ăn hết cốc sữa, sau khi uống hạ sốt thì con ngủ... nhưng chỉ được một lúc con lại dậy. Mẹ cho con ăn cháo xong thì lại thấy con tỉnh táo hơn, cười đùa như bình thường... Rồi mẹ nghĩ cả đêm con không ngủ chắc mệt lắm nên mẹ nhờ bà bông cho con ngủ... mà con ngủ thật... Bà đặt con nằm trên giường... Lạy chúa, cũng may hôm nay mẹ nghỉ làm nên mẹ ngồi cạnh trông chừng con... Nếu như là mọi hôm thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra... Vì thường thì nếu con ngủ bà sẽ để con nằm một mình và đi dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo...vv... Và như thế thì... nếu là hôm nay, chắc lúc mẹ về, chắc không còn con yêu nữa rồi....
Và còn rất rất nhiều cái may khác.... Khi bà và bác Hương đang ở dưới nhà bàn về chuyện đi chợ mua gì, mẹ định chạy xuống góp ý, nhưng nghĩ sao lại thôi. Nếu mẹ mà xuống nhà lúc đó thì....
Con đang ngủ thì tè dầm... mẹ đứng lên định lấy quần thay cho con, bỗng nhiên thấy con giật một cái, mẹ lại tưởng con tè dầm lạnh đít nên rùng mình. Mẹ cởi vội quần cho con... Nhưng con khuơ 2 tay lên, nắm chặt, vẻ mặt hoảng hốt... Mẹ lại nghĩ con ngủ mơ nên vôịi gọi to và lay con dậy... nhưng con không dậy, mặt con bắt đầu tím tái dầm, người cứng đơ như khúc gỗ... Mẹ sợ quá gọi bà và bế con chạy xuống... đưa bà.... mở mãi mà chẳng được cổng, dắt xe ra mà cứ luống cuống.. bà bế con chạy bộ, chạy nhanh lắm để ra viện... Cuối cùng thì mẹ cũng phi xe ra, nhưng bà lại không lên xe mẹ, lại lên xe của một chú đang đứng ở đường nhờ chú ấy đưa vào viện... Của đáng tội, xe đạp mãi chẳng nổ... mẹ cứ gào lên: bà sang đây, sang đây nhanh lên...! Bà chuyển sang xe mẹ, mẹ phi đi như bay, miệng hét ầm ĩ để mọi người tránh đường... Con vào viện, các bác sỹ nói tim con đã ngừng đập, phải cấp cứ, hô hấp, thở oxy mãi con mới tỉnh... ơn chúa, mẹ tưởng mẹ đứng tim, chết trước cũng nên.... Bác sỹ truyền nước cho con, nhưng lại cắm kim vào đúng tay con hay ăn, không ăn được tay, con khóc quấy hết buổi... Dỗ mãi mới ngủ... Chiều, con đỡ sốt nên mẹ cho con về nhà. Bác sỹ kê đơn thuốc cho con viên hạ sốt đút hậu môn. Về nhà mẹ cho con dùng ngay... nhưng chẳng thấy con hạ sốt mà mỗi lúc sốt một cao hơn... Đến lúc con lại sốt cao quá, mẹ cho con uống trực tiếp thuốc hạ sốt nhưng... không kịp... con lại lên cơn co giật... lại một phen hú vía... lại chạy bán sống bán chết... y như lúc sáng.... Và may mắn lại một lần nữa mỉm cười... Con không sao...
Đêm đó phải nằm lại viện... mà quả thực không khác gì đày đoạ nhau... Giường con nằm còn 2 bé nữa... chưa tính người lớn trông.... Và mẹ đếm được trong phòng có 8 giường bệnh thì có đến hơn 40 người... Quá đông để thở cùng một bầu không khí trong căn phòng chỉ khoảng 15m2.... Ngột ngạt kinh khủng nên mẹ bế con ra hành lang, dù sao có gió trời cũng thoáng hơn nhiều...Mẹ không biết sẽ làm sao vì mẹ biết mẹ sẽ không trông chừng con hết đêm được... Người ta lại không cho ai vào nên chỉ có mẹ và con... Ông bà đứng ngoài cũng sốt ruột, nhưng cửa thì khoá rồi... ông xin mãi bác sỹ trực mới cho bà vào... Thật may quá... Thế là cả đêm mẹ và bà đánh vật với con ngoài hành lang... Làm sao con có thể ngủ được như thế này chứ... Ở nhà, chỉ cần nằm giường một lúc là con tự ngủ, không cần ru hời ơi à gì cả... Nhưng nhất định phải là giường của con cơ... Đằng này.... Cả đêm mẹ và bà thay nhau bế con, trườm khăn ướt, cặp nhiệt độ theo dõi thường xuyên... đến sáng thì ẹm cảm giác mẹ không còn sức sống nữa.... bà về nhà chuẩn bị cháo cho con ăn sáng.... mẹ gần như kiệt sức.... Con thì có vẻ hạ sốt hơn lúc đêm... Đến trưa thì con chỉ còn hơn 37 độ nên bà xin cho con xuất viện về nhà....
Hôm nay thì con đã khoẻ rồi, chỉ còn sụt sịt và ho thôi... Trộm vía... Đừng bao giờ con làm mẹ sợ như thế nữa, con biết chưa?????

Không có nhận xét nào: