Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2007

Ngày 5/ 09/ 2007


Mẹ vẫn chưa đưa bé đi tiêm phòng rồi, trời vẫn âm u, vẫn gió lành lạnh. Hơn nữa, cửa hàng bác Tú đông khách, nên bác cũng chưa có thời gian rảnh. Hai, ba hôm nữa bác Lý nhà mình ra cửa hàng làm cho bác Tú, chắc bác Tú sẽ rảnh hơn. Khi đó, mẹ con mình và bác Tú sẽ đi sau, con nhé! Mẹ thương con lắm...
Chiều nay có chút việc phải lên mạng nên trong lúc con ngủ, mẹ ra hàng net. Nghĩ là sẽ chỉ đi 5-10 phút. Nào ngờ lên mạng gặp bác Thức, mải nói chuyện quá nên ngồi gần tiếng đồng hồ. Đến khi sốt ruột con ở nhà, mẹ mới đứng lên đi về. tội nghiệp con quá. Trộm vía, may mà con vẫn ngủ ngoan, không quấy. Mẹ đúng là người mẹ vô tâm nhất trên đời. Vừa đi ngoài đường về mà chẳng vắt bỏ sữa lạnh đi, cứ để thế cho con ti, làm con bị trớ. Chưa bao giờ thấy con trớ như vậy, mẹ sợ quá. Xin lỗi con yêu nha!
Con biết không? cho đến hôm nay, nhìn con, mẹ mới thấy , quả thực con có khuôn mặt và các nét giống hệt ba như đúc. Nhìn con mà mẹ cứ như thấy hình ảnh ba. Chắc chắn không phải do mẹ tưởng tưởng , mà con giống ba thật. Càng ngày, các nét càng lộ rõ, càng dễ nhận thấy điều đó. Mẹ viết những dòng này là lúc đang ngồi cạnh con, còn con thì đang ngủ đấy. Bé Moon của mẹ dễ ghét quá...

Ngày 4/ 09/ 2007


Ôi! Thật là kinh k hủng... Chưa bao giờ mẹ bị cảm gió cả... Vậy mà... Sáng nay trời không mưa nữa, nhưng mà gió lạnh lắm, cứ như sắp mùa đông không bằng. Mẹ nằm ở giường, đắp chăn, bà mở cửa mà mẹ vẫn cảm thấy gai hết cả người... Này nhé, đêm qua con lại còn quấy nữa chứ. Làm mẹ không ngủ được. Nên sáng nay dậy muộn, mẹ bỏ ăn sáng luôn. Định uống tạm cốc sữa, ăn quả trứng luộc rồi nấu cơm trưa. Nhà hết muối rồi... con vẫn đang gắt ngủ, bà phải ru con ngủ nên mẹ đi mua muối. Không hiểu sao cái bụng mẹ cứ đau âm ỉ, mẹ nghĩ chắc không ăn sáng nên lại bị đau dạ dày. Gió quá con à! mẹ chủ quan mặc mỗi bộ đồ ở nhà xuống đường. Vầ đến nhà thị đau bụng dữ dội, không sao chịu được, người cứ lạnh toát, nôn hết cốc sữa vừa uống. Bà pha nước gừng cho mẹ uống mà không đỡ. Mẹ bị cảm gió rồi. Mẹ đau quá gọi điện cho bác Tú, bác Hương. Bác Tú vào đánh gió cho mẹ, cho mẹ ắn cháo nhưng cứ ăn vào lại nôn hết. Mãi mới đỡ đỡ 1 chút. Bác Tú về, bác Hương vào cùng cậu ku ki. Mẹ đỡ đau hơn, ăn được ít cháo nên cũng ko mệt nữa. Ai cũng bảo trộm vía, con ngoan quá. Mẹ đau như vậy, may mà con không khóc quấy, cứ nằm ngủ ngon lành như con cún con. Mẹ mệt là vậy mà nhìn con cũng thẫy dễ chịu hơn hẳn. Sao con ngủ lại đáng yêu quá!
Cậu ku ki cứ hỏi con là em bé nhà ai, ai sinh con. Vì nhiều lí do mà mẹ và bác Hương không muốn cậu biết nên nói dối rằng con là con nhà bà Xuyến. Mẹ biết cậu không tin nhưng cậu cũng không hỏi nữa. Con biết không? Khi chưa sinh con thì người mẹ yêu thương nhất là cậu ku ki đấy. Cậu cũng yêu mẹ lắm. Nhưng bây giờ thì khác rồi... mẹ không ở nhà đã lâu, cậu không còn yêu mẹ nữa. Mẹ rất buồn... nhưng chẳng biết làm sao...!

Ngày 3/ 09/ 2007


Ông Hào lên, vào chơi với con, mang cho con 9 que dâu rồi đấy. Mẹ để ở đầu giường, hi vọng bé của mẹ sẽ ngủ ngon giấc hơn. Ông Hào bảo khi nào con đầy tháng, cứng cáp cho con về quê, ông nuôi 2 mẹ con mình. Con có thích về quê sống không? Ở quê thoáng mát lắm. Dĩ nhiên không có điều kiện bằng trên này, nhưng ở quê có bà Thuỷ này, có bà Tính này, bác Hằng và cả chị Bảo Anh nữa. Chắc sẽ vui lắm đó!
Hôm nay vẫn mưa, mưa to hơn hôm qua, gió cũng lạnh hơn 1 chút. Chiềumẹ xuống đường, vềđau hết cả đầu, chóng mặt lắm. Chắc tại sau khi sinh con, mẹ vẫn còn yếu
Đêm qua con ngủ rất ngoan... trộm vía... mong rằng đêm nay cũng vậy... yêu yêu con!

Ngày 2/ 09/ 2007


Con yêu!
Con đã 14 ngày tuổi rồi. Mẹ phải chuẩn bị đưa con đi tiêm phòng thôi. Đáng lẽ ra con phải tiêm càng sớm càng tốt sau khi sinh, nhưng vì mẹ thương con, sợ con chưa rụng rốn, lại tiêm phòng, vừa đau rốn, vừa sốt do tiêm, con sẽ quấy. nên meh dợi bé rụng rốn, mẹ mới cho đi tiêm. Mẹ nghĩ chắc chỉ khoảng 1 tuần. Nào ngờ... phải đến tận hôm nay. Nhưng không sao. Mẹ sẽ gọi điện cho bác Tú, để xem có lúc nào bác rảnh không, thì bác vào đi cùng mẹ con mình.
Hôm nay mưa to quá, chắc sẽ không đi được, phải đợi đến mai rồi. Sao trời mưa thế không biết ( mưa ngâu... tháng 7 con à). Mưa hắt hết vào hành lang, ướt hết quần áo nhà bác Mai hàng xóm rồi. Bác về bên ngoại từ mấy hôm, vẫn phơi quần áo ở ngoài. Mẹ ra cất giúp bác vào trong không thì ướt hết. Gió lạnh lắm con ạ! Mẹ sợ cảm lạnh nên cất nhanh nhanh rồi lại vào nhà nằm với con.
Buồn quá con à! Sinh con xong, phải kiêng nên không được đi đâu. Nửa tháng liền nằm nhà khiến mẹ cảm thấy quá tù túng. Con biết đấy, bình thường mẹ đi suốt, đi đến tận ngày cuối cùng sinh con, vẫn cứ đi. Bây giờ bắt mẹ nằm 1 chỗ, chẳng khác nào tù giam lỏng. May mà còn có con, nhìn con ngủ, thấy yêu quá là yêu, nên cũng thấy đỡ nặng nề hơn. Mong sao thời gian trôi nhanh thật nhanh để qua đầy tháng con, mẹ sẽ cho con đi chơi khắp nơi... hai mẹ con mình... con nhé!

Ngày 1/ 09/ 2007

Ngày 01/09/07
Đêm qua con khóc uqấy quá, làm mẹ và bà Xuyến mất ngủ cả đêm. Hai đêm rồi, con cứ khóc hoài, mẹ dỗ, bà dỗ, bế trên tay mà con vẫn khóc. Có lẽ con đau cái rốn. Những bé khác thông thường chỉ 7-8 ngày là rụng rốn. Vậy mà con đến tận ngày thứ 12 rồi mà vẫn chưa... gì cả.
Hôm nay là ngày thứ 13... Con khóc lắm lắm, chưa bao giờ con khóc nhiều đến vậy. Bế con trên tay mà con cứ cong người lên như con tôm. Mẹ thật vô tình cũng không để ý. Mãi đến khi con đạp tung cả tã ra, mẹ mới phát hiện cái rốn của con nó... rụng. Thảo nào con mẹ quấy vậy. Chắc đau lắm phải không con?
Cái rốn của con làm mẹ chờ sốt cả ruột đấy con biêếtkhông? các bác bảo con lớn lên nhất định bướng bỉnh lắm đấy. Vì khi còn trong bụng mẹ, quá 9 tháng 10 ngày rồi mà con cũng chưa chịu ra. Rồi hôm mẹ sinh con, đau gần hết ngày mãi con mới trào đời. Bây giờ có mỗi cái rốn xíu xíu, cũng phải đợi lâu gấp đôi bình thường mới chịu rụng...
Nhưng không sao, rụng rốn rồi con sẽ không đau nữa, sẽ ngoan, không quấy mẹ nữa con nhi? Mẹ cất cái rốn của con vào tủ. Bác Tú bảo để bác vứt xuống sông Hồng cho mát mẻ, con à!

Ngày 28/ 08/ 2007


Hôm nay con được 9 ngày tuổi, mẹ đã nhờ người vào cúng mụ cho con,mong con hay ăn chóng lớn, ngoan ngoãn.
Con yêu! Con có biết con là tất cả đối với mẹ. Con có biết mẹ yêu con nhiều lắm không? Nhìn con khôn lớn từng ngày, sao mẹ thấy thời gian trôi qua lâu quá. ôi! ước gì con lớn nhanh 1 chút, ước gì con đã có thể hiểu được những gì mẹ nói...
Con nằm ngủ... mẹ có cảm giác giấc ngủ ấy thật bình yên. Vậy mà không hiểu tại sao con của mẹ lại hay giật mình quá. Mỗi lần con giật mìmnh như vậy làm mẹ cũng thót tim. Nhìn con khua 2 tay trong không khí, có vẻ chơi vơi, hai chân đạp đạp liên hồi mà mẹ thương quá. Giữ chặt con trong tay mà mẹ vẫn thấy rõ nét hoảng hốt trên mặt con. Mẹ nghe mọi người mách kiếm 9 cành dâu để đầu giường thì con ngủ sẽ đỡ giậtmình. Mẹ đã gọi điện về quê, khi nào ông Hào lên sẽ mang lên cho con, con nhé!

Ngày 27/ 08/ 2007

Vào đúng ngày này tuần trước, mẹ đang đau rất đau và đang mong chờ sự ra đời của đứa con yêu. vậy mà hôm nay, con đã được 8 ngày tuổi... Ai cũng bảo con giống ba chứ chẳng giống mẹ. Bác Hiền nói chắc tại lúc mang thai con, mẹ nghĩ đến ba nhiều quá nên sinh con ra từng nét, từng nét không lệch đi đâu đều là của ba con hết. Bà Thuỷ bảo “ con gái giống cha giàu ba họ”... Mẹ chẳng cần đâu, mẹ chỉ mong con của mẹ hay an chóng ớn, ngoan ngoãn là mẹ vui rồi.
bác Hương đến thăm con. Bác Hương thương mẹ con mình lắm. Mẹ cũng thương bác Hương. Bác đang có bầug gần 4 tháng rùi. Nhưng bác cũng không dược bà ngoại quan tâm. Có lẽ vì bà đang buồn mẹ, nên tâm trạng không tốt. Bà và ông trách mẹ và bác Hương là: 2 dứa con gái, chẳng đứa nào được tích sự gì, mỗi đứa phá một kiểu. Thế là mẹ làm ảnh hưởng luôn đến bác đấy. Mẹ buồn lắm, nhưng vì con, mẹ phải vượt qua tất cả.
Con yêu! Con có biết phải trải qua bao nhiêu khó khăn mẹ mới có được ngày hôm nay, dù niềm vui chưa trọn vẹn, nhưng được ôm con trong tay, ngắm nhìn con... mẹ đã là người hạnh phúc nhất. mẹ hi vong con của mẹ lớn lên sẽ không phụ lòng mẹ...

Ngày 22/ 08/ 2007


Mẹ vẫn đau lắm... Con thì trọm vía đã ngoan hơn. Con ngủ... mẹ nằm cạnh, thỉnh thoảng thấy con ngọ nguậy, ngáp, tóp tép miệng màmẹ không nhịn cười được... Congái mẹ đáng yêu quá... Mụ dạy con cười, mụ dạy con thổn thức...Có lúc con bật cười thành tiếng... lucs ngủ gà ngủ vịt mắt lim dim... Rồi nhiều lúc mẹ có cảm giác như con đang “ nguýt” mẹ...
Chiều nay bà Thủy tắm cho con, con im re ngoan ngoãn để bà tắm mà không o e tiếng nào. Có lẽ con của mẹ nóng quá, tắm mát nên thích...
Ngày con ngủ, đêm con lại thức, gần 3 tiếng đồng hồ làm mẹ và bà Thuỷ cũng mất ngủ. Mọi người bảo mẹ ban ngày tranh thủ ngủ lúc con cũng ngủ, để nếu đêm con thức thì còn trông được con. Nhưng mẹ chưa quen ngủ ngày nên... Mẹ mệt lắm đấy con biết không?

Ngày 21/ 08/ 2007

Ôi ! Thiên thần bé nhỏ của mẹ, nghe con khóc vì đói mà lòng mẹ xót xa. Sữa mẹ chưa về, mẹ lại đang đau, không thể dậy pha sữa cho con. May mà bác Tú vào... Nhìn con mút chùn chụt gần hết bình sữa bác Tú pha mà mẹ thương quá...
Mẹ quyết định sáng nay sẽ ra viện vì ở viện vừa nóng vừa muỗi, mẹ sợ con của mẹ khó chịu. Về nhà mình con nhé...!
... Con vẫn ngủ... con đói đòi ăn, mẹ cho con bú nhưng con cứ mút “ tòm tọp”. Mẹ đã làm gì có sữa. Mẹ lo quá... ăn cả cháo móng giò nấu với đu đủ xanh mà vần không ăn thua, phải mua thêm cả “ trà lợi sữa” để uống...
... Tối nay con khóc quấy mẹ quá. Mẹ đau không ngồi dậy được, không làm sao dỗ được con. Bà Thuỷ cũng đành bó tay. Con khóc mẹ chỉ biết ôm con khóc theo...
Bác Tú vào thắp hương và đốt vía cho con... con bắt đầu lim dim ngủ. Mẹ và bà Thuỷ đuợc 1 đêm vất vả với con vì phải lích kích pha sữa ngoài cho con ăn tạm.
Nhưng dù sao đêm con cũng đỡ quấy hơn lúc tối... có lẽ con đau rốn...

Thứ Tư, 19 tháng 9, 2007

Con yêu!

Những dòng đầu tiên trong blog của con mẹ để dành để viết lại cho con lá thư mà mẹ đã gửi cho bà ngoai sau khi mẹ sinh con.

“Mẹ ơi!

Con viết cho mẹ những dòng này sau khi sinh bé Moon được 1 tuần. Giờ này tuần trước con đang đau đớn vật vã. Mẹ biết lúc đó con đã nghĩ gì không? Chắc khi sinh con mẹ cũng đã đau những cơn đau y như vậy. Mẹ nuôi con khôn lớn, cho con ăn học bằng bạn bằng bè... Vậy mà con lại phụ lòng mẹ quá nhiều. Con biết mẹ thương con... và con cũng thương con của con nhiều như vậy. bây giờ có nói gì cũng đã là quá muộn phải không mẹ? Mẹ rất giận con, mẹ không thể tha thứ cho đứa con bất hiếu này. Con đax quá nhiều lần sai lầm. Lần nào mẹ cũng gạt nước mắt bỏ qua cho con. giờ đây con không dám mong mẹ sẽ tha thứ, chỉ hi vọng thời gian có thể dần xoá nhoà tất cả...

Con sẽ cố gắng sống thật tốt, nuôi bé Moon khôn lớn... để nếu mẹ đã quá thất vọng về con thì sau này mẹ có thể tự hào về cháu ngoại của mẹ. Con vẫn luôn chờ đợi một ngày mẹ mở rộng vòng tay đối với con và cháu, con vẫn luôn chờ đợi 1 phép màu nhiệm sẽ xảy ra... để con được trở về với gia đình, với mẹ, để con và cháu được sống trong tình yêu thương của mọi người.

Con xin lỗi, ngàn lần xin lỗi mẹ

Con gái

Giang “

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2007

Ngày 20 tháng 8 năm 2007

Mẹ vẫn mong sẽ sinh bé Moon và 1 ngày đẹp trời, để cuộc đời con cũng sẽ như những ánh nắng sưởi ấm tâm hồn mẹ....
Hôm nay trời nắng, rất nắng... Từ sớm những cơn đau đã làm mẹ khó chịu vô cùng. Vậy là cái ngày mẹ mong chờ từng giây từng phút cũng đã đến.
Mọi người nói không đau gì bằng đau đẻ. Mẹ đã tự nhủ mẹ phải vượt qua mọi đau đớn để sinh con , mẹ tin mẹ có đủ nghị lực...song quả thật có giây phút mẹ nghĩ mẹ phải đầu hàng với những cơn đau quằn quại. Tâm lý không đợc ổn định khi tự bản thân mẹ đã xác định sinh con rất khó bởi trong bụng mẹ khi siêu âm con đã nặng khoảng 3,7 đến 3,8 kg. Thai quá to ... Mẹ đã đau từ 5h sáng và hơn 8h tối mẹ mới được nhìn con của mẹ.... Đưa con bé bỏng trào đời khi kim đồng hồ chỉ 8h20' tối ngày 20/8... Thiên thần của mẹ nặng 3,9 kg ...con nhìn mẹ không chớp mắt. Mẹ nằm cạnh con, mọi đau đớn không còn nữa và lần đầu tiên ôm con vào lòng, cho con bú mẹ hạnh phúc vô cùng
Hơn 9 tháng mang thai con...con yêu....Giờ con đã là tất cả đối với mẹ...