Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008

Giai nhất cuộc thi " blog cho con"

Good Health Việt Nam xin trân trọng thông báo với mẹ violet_rose84,
Trong thời gian vừa qua, Good Health đã nhận được email của mẹ về cuộc thi "Blog cho con". Good Health xin trân trọng cảm ơn chị đã gửi những dòng tâm sự và chia sẻ của chị với bé Moon. Good Health rất xúc động trước những tình cảm của chị và bé Moon. Ban biên tập Good Health sau thời gian cân nhắc, chúng tôi đã quyết đinh trao cho chị giải nhất cuộc thi "Blog cho con" đợt 1 này.
Chúng tôi rất hy vọng chị sớm liên hệ với chúng tôi để nhận giải thưởng theo số điện thoại: 04 2108920 hoặc 04 2108923
Good Health Việt Nam trân trọng!

Con yêu!
Con thấy thế nào??? Chẳng là mẹ vô tình đọc trên báo thấy có cuộc thi" Blog cho con" ... Mẹ liền trích một vài entry trong blog của con và gửi đi dự thi... Không ngờ trúng giải nha.... Mà giải nhất hẳn hoi.... phần thưởng không lớn nhưng quan trọng là thấy hạnh phúc vô cùng....
Mọi người khen mẹ giỏi nhưng mẹ chỉ nói: tình cảm chân thành là chính...
Hahahaha.... yêu con yêu quá

Ngày 28/10/2008

Chào con yêu!

Hôm nay mẹ lại dành thời gian để viết blog cho con đây.... Có vẻ mẹ dành ít thời gian cho vấn đề này quá phải không con??? nhưng con cũng đừng buồn mẹ nhá.... Bình thường mẹ có rất nhiều chuyện muốn kể con nghe nhưng cứ đến lúc ngồi trước cái máy tính thì không hiểu sao mẹ lại quên hết... hì hì...
Con gái mẹ cho đến lúc này .... đáng yêu vô cùng... Con đã được hơn 14 tháng rồi đấy.... Nhưng những gì con thể hiện và ... hiểu biết thì quả thật vượt quá mức tưởng tượng của nhiều người... Cứ như con đã được 2 tuổi rồi vậy. Cái gì con cũng biết....
Con giở sách của cậu Ki, chăm chú nhìn vào từng chữ, ánh mắt cùng lướt theo dòng và miệng cứ A A A.... sau khi lướt hết một trang thì con chuyển sang trang khác. Nhìn cái cách con lật trang mới... chuyên nghiệp làm sao! Mẹ thường gọi hành động đó của con là " học bài"
Con rất đanh đá nhé. Nhưng cái đanh đá mới dễ thương làm sao ( máy ảnh bị hỏng nên mẹ chưa chộp được cảnh đanh đá của con). Cứ hễ con không bằng lòng điều gì là con lăn ra ăn vạ.... Nếu con dỗi mẹ thì nhất định người dỗ dành phải là mẹ, chứ nếu bà dỗ thì con cũng không chịu. Hoặc ngược lại... Có một lần con đòi đi chơi, bà ko cho đi, con làu bàu bị bà mắng tét cho 1 cái... Con lăn ra khóc nhưng bà mặc kệ, bỏ ra ngoài bếp. Mẹ dỗ dành mãi con cũng chẳng nín... Con hay có kiểu ăn vạ cúi gằm mặt xuống, lần này cũng không ngoại lệ. khóc một lúc không thấy bà lên tiếng, con liếc mắt lên nhìn không thấy bà đâu. Con liền đứng dậy đi ra bếp, thấy bà đang nấu ăn ngoài đó, con liền lăn ra sàn bếp và bắt đầu... an vạ tiếp... Chỉ cho đến khi bà phải nịnh nọt con mới chịu yên....
Rồi thì con rất thích "mắng" người ta. Không biết có phải tại nhiều khi con không ngoan, mẹ mắng con nên con học được, bắt chiếc mẹ hay không... mà bỗng nhiên hôm đó.... Đang chơi vui vẻ thì bác Hương dọn hết đồ vào không chơi nữa. Con không bằng lòng và nhíu mắt nhìn bác Hương, tay đưa lên chỉ thẳng vào bác Hương và... ôi mẹ không biết diễn tả như thế nào nữa... Rồi con quát bác Hương " ầm ầm ầm ầm"... Con chưa nói được mà.... Rồi mặt con nhăn lại, rồi con lườm bác Hương.... Từ đó trở đi hễ mẹ bảo con mắng đi là con lại lặp lại đúng hành động như thế... Mẹ sẽ quay cảnh này để sau cho con xem..... xem có phải con đanh đá lắm không nhé!
Con hay bắt nạt Mít lắm... cứ lừa lừa lại gần Mít, không ai để ý là bộp 1 cái vào mặt nó... Đã thế lại còn rất gian... Khi Mít khóc, con liền quay đi và giả vờ như không biết gì, Nếu có ai mắng thì con liền dỗ dành Mít. Mẹ quên chưa nói, con rất bùn cười... Cứ làm như mình lớn lắm í. Suốt ngày tặc lưỡi để dỗ Mít. Cứ hễ thấy Mít khóc là con lại gần, cúi người tặc lưỡi vẻ mặt nịnh nọt...
Rồi con học được thói quen ở đâu, cứ hễ không bằng lòng ai là giơ tay đánh người ta... Nhưng... Nếu con đánh xong mà người đó giả vờ khóc hoặc mắng con thì còn lại tới gần và thơm người đó. Buồn cười nhất là nếu con đánh vào đâu thì con sẽ thơm đúng vào đó... Rồi con cười.... Và ai còn mắng nổi con nữa....
Hôm nay con ốm... Khổ thân...2 đêm rồi con quấy mẹ và bà...........
Thương con quá... Đã còi ... hơi tí lại sốt lại ốm... chỉ 2 ngày thôi mà trong con tọp hẳn đi....
Hừ......

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2008

một tuổi một tháng mười lăm ngày... dạt nhà... ngủ hoang...

Chào con !
Hum nay mới có thời gian online và viết blog cho con iu... Và thời gian quá thì có khá nhiều điều để kể con nghe. Tuy nhiên mẹ lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu...
Có lẽ bắt đầu từ chuyện xảy ra ngày 5/10 nhá....
Con có nhớ mẹ đã kể chuyện bác Hương xin ra ở riêng không? chính vì chuyện đó mà bà buồn... và vì buồn nên bà hay khó chịu... Bà khó chịu nhưng lại giữ trong lòng. Nếu bác Hương có làm j không vừa ý bà thì... bà cũng chẳng mắng đâu ( chắc tại mà muốn giữ bác Hương nên không "dám" nói gì)... Nhưng như thế đâu có sao, đâu ảnh hưởng gì đến mẹ con mình đúng không??? KHÔNG... hoàn toàn KHÔNG phải như thế... Ngược lại, cuối cùng mẹ bỗng biến thành cái thớt lúc nào không hay... Cứ giận "con cá" Hương và bà lại chém thật mạnh vào " cái thớt" mẹ. Càng giận càng chém ác liệt.... Mẹ cũng đã cố gắng in hơi lặng tiếng cho nhà cửa yên bình... Nhưng... con giun xéo mãi cũng quằn... mà tính khí mẹ thì con biết đấy, mấy khi chịu nhịn được... Thế là chuyện gì đến cũng phải đến...
Buổi chiều hôm đó con ngủ dậy, mẹ cho con ăn cháo và chuẩn bị đi tắm. Nhưng mẹ chưa nấu nước tắm cho con. Bà giục mẹ đi nấu thì mẹ bảo: Hương mang xoong lên tầng 3 chưa mang xuống. Khi nào Hương tắm cho Mít xong mang xoong xuống thì mẹ sẽ nấu. Sau đó, bà vào bếp thấy nồi nước luộc gà để dưới đất, chẳng là bác Hương nấu nước tắm cho Mít, nên để nồi của bà xuống. Bà đã dặn là xong phải đặt lên bếp nấu típ cho bà... nhưng bác Hương quên... Thế là vì bực mình bác Hương nên bà quay sang chửi mẹ.... Cũng cái chuyện nấu nước cho con í mà... Có phải tại mẹ không nấu đâu. Mà tại bác Hương chưa mang xoong xuống mà... Thế mà bà cứa chửi như tát nước... có bao nhiêu từ bậy nhất thì bà mang ra chửi... Trong lúc tức giận mẹ cũng cãi lại... và bà bắt đầu cái điệp khúc muôn thủa.... " vô ơn bạc nghĩa.... chút khỏi nhà tao..."
Mẹ bế con lên nhà đi tắm và chuẩn bị 1 ít đồồ... mẹ định bế con đi chơi cho thoải mái... Không ngờ bà lên và ném tất cả quần áo của hai mẹ con và nói: mày đi thì đi luôn đi...
Mẹ xách đồ của con đi.... Trong túi không có nổi 1 nghìn lẻ... chẳng biết đi đâu về đâu... Gọi điện cho cô Trang... và qua nhà cô ấy chơi đến tối... Sau khi cho con ăn uống xong thi mẹ nhờ cô áy đưa 2 mẹ con ra nhà nghỉ... Thì biết đi đâu đựơc nữa... trong tài khoản còn mấy trăm nghìn mẹ rút nốt... Thế là lần đầu tiên trong đời con biết thế nào là nhà nghỉ nhé...
Con mệt... mẹ biết... Con ngủ luôn, không í ới gì... nhưng khổ cái là lạ nhà... cả đêm con ngủ không ngon giấc, cứ lăn qua lăn lại trằn trọc... Đến 5h sáng thì dậy, mẹ cho con ăn sữa xong lại dỗ dành con ngủ thêm... Cô Trang mua cháo mang qua cho con, 9h mẹ cho con ăn cháo, thanh toán tiền nhà nghỉ và đi xe ôm qua cửa hàng bác Tú... Chơi ở đó cả ngày luôn...
ăn trưa xong, con buồn ngủ ríu cả mắt... Bình thường ở nhà, chỉ cần con lăn ra giường ăn tay là tự ngủ. Nhưng ở đây thì làm j có giường thế là mẹ phải bế ru con, Nhưng con đâu có thích... Con khóc, con gào.... 2 mẹ con đánh vật gần 3 tiếng đồng hồ... Đến lúc con quá mệt rồi mới ngủ thiếp đi trên tay mẹ....
Cứ lang thang như thế này sao??? Còn công việc của mẹ nữa chứ... Một mình mẹ thì thế nào chẳng xong... nhưng không thể để con vạ vật....
Về thôi con ạ... Về nhà nghe chửi nhưng đâu sẽ vào đó.... Còn hơn.....