Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2008

Moon ơi!!!

Dạo này nhà mình xảy ra nhiều chuyện linh tinh quá... nào thì mẹ và bác Hương cãi nhau, thành ra to tiếng với bác Bình... Rồi ông bà suốt ngày " chiến tranh" ... Hôm trước, ông về muộn, bà lại cằn nhắn, bác Hương cũng càu nhàu nên ông bực mình mang hết quần áo lên tầng 4 ở... Mấy hôm đó trời lại nóng lắm nên dưới tầng 3 bác Hương bật điều hoà, cục nóng lại để trên tầng 4, kêu ầm ĩ ông không ngủ được. ông đề nghị bác Hương tắt điều hoà đi. Như người ta thì bác ấy nên nói khéo vì trời nóng quá, bật cho Tít mít ngủ rồi sẽ tắt. Nhưng không, bác Hương lại nói láo với ông. Giận quá, ông buột miệng: cút hết khỏi nhà tao. Có lẽ câu nói đó đã động chạm đến tự ái của bác Bình nên ngay ngày hôm sau, hai bác ấy xin ra ngoài ở riêng, đi tìm nhà thuê... Nhưng cũng đã 2 tuần rồi, 2 bác ấy cũng chưa chuyển đi được...
Vì dù như thế nào thì bà cũng không bao giờ muốn hai bác ấy chuyển đi. Bà nói rất nhiều, phân tích để hai bác ây hiểu những thiệt hơn. ông cũng xin lỗi.... Nhưng hai bác vẫn cương quyết đi. hai bác ấy nói không phải vì giận dỗi mà chuyển đi... Nhưng rõ ràng là hai bá có nói hàng ngàn lần như vậy thì cũng vẫn cứ là xảy ra chuyện với ông nên hai bác đi... Bà giận lắm, buồn nữa... khóc suốt...
Cũng đã có lúc mẹ có ý định cho con ra ngoài ở riêng nhưng vì cuộc sống khó khăn quá, chưa chắc mẹ đã lo được cho con nên lại thôi... Mẹ rất thông cảm với suy nghĩ của hai bác... vì mẹ biết cũng như mẹ, đôi khi không thể chịu được những lời mắng chửi, cằn nhằn của bà... cũng như những lần ông bà cãi nhau ầm ĩ.... Nhưng nhìn đi thì cũng nhìn lại... Không có bà thì mẹ con mình cũng như gia đình bác ấy làm gì có được như ngày hôm nay....
Bác ấy nói rất khó xử không biết nên làm thế nào... mẹ cũng chịu....

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2008

Con gái!!!

Sao cuộc sống lại khó khăn với mẹ con mình thế nhỉ??? Mẹ đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này... Mẹ thực sự mệt mỏi lắm con à! Nhưng mẹ biết dù nói thế nào thì mẹ cũng là một người may mắn hơn ai hết vì mẹ có con gái yêu bên cạnh. Con là nguồn an ủi lớn lao nhất, là nghị lực và cũng là niềm tin của mẹ...
Những lúc chán nản, nhìn nụ cười trong sáng hồn nhiên của con... mọi khó khăn dường như cũng vơi bớt hay ít ra cũng tạm lắng xuống....
Hôm qua mẹ lại khóc... Nhưng không giống như những lần khác... Phải, trong lòng mẹ bây giờ sao có nỗi đau không thể nói lên lời, không thể chia sẻ cũng ai... chỉ biết âm thầm khóc một mình... Nguời duy nhất biết đến những giọt nước mắt đó chỉ có con... và cũng chỉ có con mới xoa dịu được nỗi đau ấy... Và... sao con đáng yêu quá!
Con biết không? mỗi lần mẹ và con chơi đùa với nhau, con chẳng may đạp vào mặt mẹ hay cấu mẹ đau quá, mẹ cứ ôm mặt giả vờ khóc, con lại ngoan ngoãn lại gần và hôn mẹ, cười tủm tỉm dỗ dành mẹ.... Những lúc đó mẹ lại cười và cắn con " trả thù"... con mếu máo... ăn vạ mẹ...
Còn hôm nay... con đang nằm xem ti vi... còn mẹ thì vừa đón nhận một sự thật khiến mẹ vô cùng đau lòng (mẹ cũng muốn chia sẻ với con lắm nhưng mẹ không muốn những chuyện không vui kiểu thế này ảnh hưởng đến con)... Có lẽ mẹ đã khóc lớn quá, nên dù con đang tập trung vào màn hình ti vi và miên man ăn tay thì con cũng nhận ra sự khác thưởng của mẹ... Nhưng mẹ thật không ngờ, con đã nhổm dậy, cúi xuống hôn lên môi mẹ... vã vẫn nụ cười dỗ dành... vẫn ánh mắt ấy... Bỗng nhiên mẹ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời... Bởi vì, dù như thế nào, dù hành động của con có là hành động của một đứa trẻ con chưa biết gì thì cũng là một hành động tuyệt vời nhất mẹ được đón nhận từ trước đến nay... Nụ hôn của con làm mẹ tê liệt mọi cảm xúc, chỉ còn lại cảm giác lâng lâng pha chút bất ngờ... Mẹ đã cười, con lại quay đi, lại tiếp tuc xem ti vi... Con vô tư quá... Con không hề biết con vữa làm một việc vô cùng ý nghĩa cho mẹ... Dù mẹ không thể kìm chế để đừng khóc tiếp thì trong lòng mẹ vẫn nhẹ nhõm hơn nhiều... cám ơn con yêu nhiều lắm....!
hôn con gái mẹ...!