Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2008

Buồn nhiều thật nhiều!

VÌ SAO TÔI GHÉT CON TÔI???
Tôi không ghét con tôi, nhưng con tôi vì tôi mà chịu nhiều thiệt thòi. Vì những phút nóng giận của tôi mà phải bị nặng lời….
Tôi đang dần trở thành một người mẹ tồi tệ, tôi đang dần đánh mất tình cảm thiêng liêng đối với con…
Tôi đang dần trở thành mẹ tôi… tôi đang ngày một giống hệt bà. Tại sao???
Tôi yêu con tôi, yêu con tôi rất nhiều. Để có được con như ngày hôm nay, tôi đã trải qua nhiều đau khổ, điều tiếng… Tôi chấp nhận tất cả không phải giống như mẹ tôi nói, rằng : ”sướng lên thì đẻ’… mà vì tôi thực sự yêu con…
Nhưng sao dạo này tôi hay quát con. Chỉ không vừa lòng là tôi lại mắng con… Thậm chí con đang chơi ngoan, tôi cũng giận lẫy và càu nhàu con….
TẤT CẢ LÀ DO MẸ TÔI!
Mẹ làm tôi sắp phát điên… mẹ làm tôi ức chế… Mẹ mắng, mẹ chửi, mẹ quát, mẹ đay nghiến, mẹ cau có, mẹ hằm hè… Mỗi lần như vậy tôi như một con điên và xả giận lên đầu con… Có lần đang cho con ăn mà không hiểu vì sao mẹ tôi cứ chửi… Con lười ăn lại nhè, tôi liền vung tay tát con một cái… Chưa bao giờ tôi thấy mình khốn nạn như vậy… Nhưng lúc đó tôi thực sự không thể kìm chế… Tôi như bị những lời mắng nhiếc của mẹ làm cho điên đảo, mụ mẫm… Và tôi chắc mình phải làm gì đó để giải toả… Mỗi lần như vậy tôi đều trút hết lên đứa con tội nghiệp…
NÓ SẼ OÁN GIẬN TÔI!
Tôi bế tắc… cuộc sống bon chen vất vả. Tôi đi làm kiếm được đồng tiền cũng chỉ đủ mua sữa và một số chi phí sinh hoạt cho con. Tôi không muốn con phải khổ nên không dám ra ngoài ở riêng, thiếu thốn đủ thứ… Nhưng… có phải ở lại nhà mẹ tôi thì sẽ không khổ??? Làm sao để đặt lên bàn cân để có thể cân được bên nào nặng bên nào nhẹ, khổ về vật chất hay khổ về tinh thần???
TÔI PHẢI LÀM GÌ???
Con bắt đầu học một số tính xấu, rất đanh đá và đành hanh. Mỗi khi muốn cái gì là con đòi bằng được, không được là lại lăn ra ăn vạ, khóc ần ĩ cho đến khi được mỗi thôi. Tôi đã nghiên cứu rất nhiều sách vở, ngay từ khi mang bầu, về cách chăm sóc, nuôi dạy con… Tôi biết tôi đang đi sai đường, tôi biết tôi đang làm hỏng đầu óc non nớt trẻ thơ của con. Dù rằng chưa bao giờ tôi dám chửi con một lời bậy nào… Nhưng mẹ tôi thì khác. Mẹ không chửi cháu, nhưng mẹ chửi tôi… Không thiếu từ nào bậy trên đời. Những từ chửi bậy thốt ra từ mẹ dễ hơn người ta uống nước ngọt vậy. Hơi một chút là mẹ văng. Đang bế cháu mẹ cũng chửi… Con tôi sẽ ra sao nếu lớn lên trong hoàn cảnh, môi trường sống như vậy???
TÔI CÓ NÊN RA ĐI???
Em trai tôi, 7 tuổi, ngày xưa còn bé, em ngoan vô cùng… Rất đáng yêu, đối với các chị yêu thương hết mực… Nhưng bây giờ, em bướng bỉnh, khó bảo, lại hay nói dối… Đó chính là hậu quả của việc giáo dục con mà mẹ tôi vẫn áp dụng…: Không hỏi han, không quan tâm… không hướng dẫn chỉ bảo đâu là đúng đâu là sai, cái gì nên làm, cái gì không. Nhưng cứ hễ em làm sai hay không vừa lòng là mẹ lại gầm rú lên, chửi. Em tôi còn bé như vậy… Học tập làm văn viết bài về mẹ, đến đoạn nói về tình cảm mẹ dành cho em, tôi hướng dẫn em viết bài và hỏi em: em có thấy mẹ yêu em không, em cảm thấy thế nào thì em cứ viết như vậy. Em ngồi mãi không viết… tôi nhắc lại mấy lần:” em có thấy mẹ yêu em không?” thì em bắt đầu khóc… Tôi cũng không hiểu tại sao em khóc. Và dù bài văn được hoàn thành thì tôi cũng chẳng biết đó có phải là tình cảm thật em dành cho mẹ hay không, hay chỉ là những lời tôi đọc cho em chép vào….
LÀM SAO ĐỂ KHÔNG ĐI THEO VẾT XE ĐỔ???
Tôi quyết định nghỉ làm và đầu tư tiền đi học làm tóc. Tôi vốn cũng khá khéo tay, lại thiên về nghệ thuật nên tôi tin tôi sẽ thành công trong lĩnh vực này. Tôi hy vọng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, tôi hy vọng sẽ kiếm được nhiều tiền, để có đủ tự tin ra đi… Tôi không muốn con tôi tiếp tục đau khổ… như tôi, chị gái tôi, và em trai tôi… Tôi không thể trở thành mẹ, càng không thể để con phải chịu những áp lực như tôi đã từng chịu trong bao nhiêu năm qua…
XIN CHO TÔI MỘT LỐI THOÁT!

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2008

Buồn quá con à!

Con yêu!
Mẹ lại bắt đầu thấy chán nản… Nếu mẹ không còn trên đời này nữa… không biết con yêu của mẹ sẽ sống như thế nào nhỉ???
Hôm nay lại bị bà mắng con ạ… mà thật ra là ngày nào cũng bị mắng. Sao mẹ bế tắc quá…
Nếu cứ tiếp tục cuộc sống này chắc sớm muộn gì mẹ cũng phát điên thôi. Nhưng nếu để đưa con đi, ra ngoài sống tự lập thì sẽ khổ cho con lắm. Nghĩ đến cuộc sống vất vả, khó khăn mẹ không nản, song nghĩ đến con khổ, mẹ không thể… Chính vì thế mẹ cố gắng chịu đựng, chấp nhận… coi như tất cả là vì con… Ấy thế nhưng … Liệu mẹ có thể chịu đựng đến bao giờ???
Hôm nay bà đã nói một câu khiến mẹ giật mình. Hoá ra từ bao lâu đến nay trong lòng bà vẫn luôn nghĩ như thế, chỉ có điều bà không nói ra thôi. Hôm nay vì lỡ lời, hoặc vì bức bối nên bà đã nói. Rằng, mẹ sinh con chẳng phải vì yêu thương con đâu, mà chỉ vì…. mẹ không muốn nhắc lại lời bà nói. Nhưng mẹ thấy đau lòng lắm… Mẹ thực sự giận câu nói đó của bà. Bà có thể chửi mẹ thế nào cũng được,lời lẽ bậy đến đâu cũng chẳng sao…. Tuy nhiên… đừng bao giờ coi thường tình yêu thương mẹ dành cho con. Có đôi khi vì áp lực cuộc sống, mẹ thiếu những ân cần, ngọt ngào đối với con thì đó cũng không phải vì mẹ không yêu con. Hay thật ra, nếu có lúc mẹ mắng con , to tiếng với con thì lí do cũng chính là vì bà. Bà cứ mắng, cứ chửi, cứ làm cái đầu của mẹ như muốn nổ tung… Mẹ muốn phát điên lên và những lúc đó, tội nghiệp con yêu lại bị mẹ trút giận. Mẹ không muốn như thế đâu, không hề muốn… Xin lỗi con nha con!Thôi đành vậy con à, mấy tháng nữa con đủ tuổi đi nhà trẻ thì mẹ sẽ gửi con. Đến lúc đó con phải chịu khó nha. Mẹ con mình cũng chia sẻ vất vả khó khăn, cùng vượt qua được không con???

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2008

Ngày 11 tháng 11 năm 2008

Chào con yêu!
Chúc con yêu một ngày tuyệt vời như tất cả những ngày tuyệt vời khác....
Hôm nay thì trời đã nắng con ạ. Cái nắng hanh đầu mùa làm cho hai má con yêu của mẹ cứ ửng hồng.... thương đến là thương
Thứ 7 vừa rồi ông ngoại xịt thuốc diệt côn trùng nên mẹ phải cho con đi chơi mấy tiếng vì thuốc đó rất mùi và độc... Mẹ đưa con ra chơi ở vườn hoa Lý Thái Tổ... Con chạy tung tăng và nghịch đến nỗi mẹ và ba cũng không trông nổi... Ở đó lát đã hoa, con đi giày có vẻ khá trơn nên cứ tí lại ngã, tí lại ngã... Ba có vẻ lo lắng mỗi lẫn con ngã lại đỡ con dậy ngay.Nhưng mẹ không như vậy. Bình thường ở nhà cũng thế, nếu con ngã, con phải tự đứng dậy, nếu con đau, mẹ sẽ bảo con đánh chừa chỗ nào làm con ngã, và sau khi chừa xong là con quên ngay ( bây giờ con đã có thói quen mỗi lần ngã sẽ tự đứng lên và quay lại " chừa"). Mẹ dậy con phải biết phủi tay mỗi lần ngã chống tay xuống đất... Con đúng là chúa nghịch ngợm. Chỗ nào con cũng trèo, chỗ nào con cũng leo... Cầu thang con cũng chạy băng băng, lên lên xuống xuống. Chạy theo con mà mẹ đến là mệt...
Hôm qua trộm vía, mẹ cân con đã được 9,6kg. So với một bé bình thường thì có thể con hơi còi. Nhưng còi cũngchẳng sao, khoẻ mạnh nhanh nhẹn là được....
Mấy đêm gần đây không hiểu sao con hay dậy khóc, mẹ lại pha sữa cho con ăn, con mới chịu ngủ ngoan. Tối qua trước khi đi ngủ thì khóc ầm ĩ, không sao dỗ nổi. Càng dỗ con lại càng dỗi, ăn vạ... mẹ đến pó tay với con luôn... Cuối cùng thì bà phải sang và ru con ngủ... Ngủ rồi mà vẫn nức nở... Đêm thì cứ 1 tí lại e e...
Mà con rất buồn cười nhé,trước buổi sáng ngủ dậy, chưa thấy mẹ dậy thì sẽ nằm chơi mộtmình. Bây giờ nếu con thấy mẹ chưa dậy là y như rằng con sẽ thơm mẹ 1 cái. Thấy mẹ mở mắt là con " à" thật to... Con đòi ra khỏi giường nhưng ngoan lắm. Trước khi bước xuống giường là con sẽ chỉ tay vềphía tủ, ý là bảo mẹ lấy tất để đi vào chân ( chẳng là mọi khi mẹ vẫn dặn con phải ngồi chờ mẹ đi lấy tất thì mới được ra ngoài)
Trộm vía từ hôm khỏi ốm đến giờ ăn uống cũng khá hơn rồi. Nhưng khi ăn thi thoảng vẫn đòi mẹ cho đi chơi. Mỗi lần như thế là con lại chỉ vào bắt cháo, rồi chỉ ra đường, ý là mang theo bát cháo đi... ăn rong.... Trước đây, con lười ăn, cứ ngậm. Mẹ hay cho ra ngoài ăn và gặp mọi người để con "ạ" Vì mỗi lần con ạ một câu là sẽ nuốt 1 miếng. Nhưng nhiều lần như thế, con quen dần và bi giờ thì đã quá quen,công nghệ cao, ạ cũng chẳng nuốt. Mẹ bắt đầu phải tìm từ nào khác nói khó hơn để nếu nói thì con bắt buộc phải nuốt. Thế là mẹ chuyển qua gọi " moon ơi" để con thưa " dạ"... Rồi dạ cũng không tác dụng. Mẹ chuyển qua chỉ vào những thứ không sạch và bắt con " lèo lèo".... Nói chung con ăn uống mà ngậm thì khổ lắm...ăn một cốốc sữa, ạ trăm lần nuốt trăm miếng... Đến là mệt... Cũng may chỉ khi con ốm con mới ngậm như thế
Con đã 14tháng, mẹ muốn tập cho con ăn cơm dần là vừa. Nhưng bà không đồng ý. Chán nhỉ??? Mẹ đi làm, căn cứ theo sức ăn của con, mẹ đã viết một thời khoá biểu ghi lại giờ giấc ăn, ngủ cho con. Nhưng bà lại tự ái ( mẹ cũng chẳng biết tại sao) và mắng mẹ...Sau đó thì tự cho con ăn theo cách của bà... Có hôm mẹ cho con ăn cháo từ 8h sáng mà chiều 4h mẹ đi làm về bà mới lại cho con ăn cháo. Không biết từ 8h sáng đến 4h chiều thì bà cho con ăn những gì... Nói thì bà lại không vừa lòng... Chẳng biết phải làm sao....
Mẹ đang ở công ty và viết blog cho con... Bây giờ đã trưa rồi...Mẹ chuẩn bị về với con đây...hi
Nhớ con yêu quá chừng à!

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008

25/10-5/11

Chào con yêu!

Hôm nay mẹ con mình tiếp tục chuyện trò nhé....
Bắt đầu từ đâu nhỉ???
Trời ơi, cả tuần vừa rồi mưa quá trời luôn.... mưa làm cho đường phố ngập lụt, tắc đường, mẹ cũng nghỉ làm luôn... Nhưng trong cái rủi lại có cái may... Mấy hôm con ốm, vì trời mưa mẹ nghỉ làm nên ở nhà chăm con. Trộm vía, đến hôm nay thì con đã đỡ nhiều rồi, và nhìn không còn xanh nữa, cũng đỡ quắt hơn một tí.... lại xinh như thường rùi...
Mẹ kể con nghe những thay đổi của con nhé... Vẫn chỉ một từ để hình dung, đó là : buồồn cười"... Con có một điều rất lạ là chẳng cần dạy con, con chỉ cần nhìn người llớn làm một lần là y như rằng biết luôn.... Hôm trước cho con lên nhà Mít chơi, thấy Mít đang ngủ, mẹ đưa ngón tay lên miệng và suỵt, thế là từ đó cứ đi qua nhà Mít hay thấy Mít đang ngủ là con cũng đưa ngón trỏ lên miệng, tru môi: suỵt... Đáng yêu lắm...
Rồi con Mít đang học theo, bà và bác Hương hay đưa tay ra bế Mít để Mít theo. Thế là con cũng học luôn, điệu bộ uy chang Bà và bác Hương: "đưa 2 tay ra, vỗ vào nhau mấy cái rồi chìa về phía Mít"... nực cười hết chỗ nói cứ làm như mình lớn lắm í. Bế Mít thì dùng hết sức, gồng hết cả người cũng có đỡ nổi Mít đâu... Cái mặt thì tỏ ra vẻ vỗ về Mít lắm...
Hôm qua bà tắm cho con, mẹ đi làm về, thấy con sạch sẽ thơm tho. Mẹ vô tình hỏi: hôm nay ai tắm cho con.? Thế mà con trả lời mẹ rất rõ ràng mạch lạt: BÀ... mẹ hơi chóang, thựực sự giật mình luôn. Con biết không, những câu nói của con, những hành động của con là luôn có chủ đích chủ không phải chỉ là bột phát. Mẹ ví dụ nhé, khi con muốn xin mẹ cái gì đó, thì mẹ bắt con phải ạ. Thế là sau này con cứ muốn gì là con lại chìa tay và ạ. Ai cho con cái gì con cũng cầm và không quên kèm theo câu :"Ạ". Rồi thì mẹ đã dạy cho con biết khi mẹ gọi con " Moon ơi" thì con phải thưa lại mẹ là " dạ" và chỉ cần một vài lần con đã quen... cứ hễ ai gọi moon ơi là con dạ ngay... Cái dạ của con không chỉ đơn thuần là con biết nói dạ, mà con đã hiểu được là khi người lớn gọi là con phải dạ....
Hay chỉ đơn giảm là mẹ nói con biết một số thứ không sạch như thùng rác, bỉm con đã tè... là mỗi lần nhìn thấy con lại " lèo lèo" và không bao giờ sờ vào. Cũng như cái xoong nóng, cốc thuỷ tinh, bàn là.... là những cái mẹ nói bị bỏng, sợ... là con cũng ko động vào... Thậm chí còn trêu lại mẹ: đưa tay ra giả vờ sờ vào rồi lại rụt lại, vẻ mặt sợ sệt (sợ nhưng thể hiện rất rõ là đang đùa)...
Tất cả những hàng động và thói quen đó của con đã có từ khi con chưa được1 tuổi, và bây giờ thì con chẳng con lạ lẫm với mọi vật xung quanh....
và dĩ nhiên con vẫn đanh đá như vậy. Dạo này hay đánh cậu Ki lắm... àm rõ ràng con biết cậu Ki cũng là trẻ con hay sao đó... nên thái độ cũng khác hắn so với bà hay mẹ...
Con nghịch ngợm thì thôi không ai bằng... leo trèo khắp nơi... leo lên ghế, lên thành ghế rồi phắt cái leo luôn lên tủ. Cầu thang thì con cứ thoắt một cái đã lên tầng 2. Mẹ phải kéo hét bàn ghế chặn lại thì con tìm cách khác. Cái cách khác của con là lách qua tay vịn cầu thang và vẫn trèo ngon lành. Mẹ bèn lấy một cái ghế khác chặn lại ở chỗ tay vịn.... nhưng không ăn thua, không hiểu vì sao con vẫ trừo được... và mẹ bó tay luôn....
Mỗi sáng mẹ đi làm, bình thường không sao, vẫn chạy chơi thoải mái, nhưng chỉ cần cho con ăn sáng xong là dường như con đã biết mẹ sẽ chuẩn bị đi, thế là không chịu chơi, cứ bám lấy chân mẹ.... hizx... SÁNG NAY CŨNG THẾ....

Moon và mẹ

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

anh moon yêu!