Thứ Hai, 13 tháng 10, 2008

một tuổi một tháng mười lăm ngày... dạt nhà... ngủ hoang...

Chào con !
Hum nay mới có thời gian online và viết blog cho con iu... Và thời gian quá thì có khá nhiều điều để kể con nghe. Tuy nhiên mẹ lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu...
Có lẽ bắt đầu từ chuyện xảy ra ngày 5/10 nhá....
Con có nhớ mẹ đã kể chuyện bác Hương xin ra ở riêng không? chính vì chuyện đó mà bà buồn... và vì buồn nên bà hay khó chịu... Bà khó chịu nhưng lại giữ trong lòng. Nếu bác Hương có làm j không vừa ý bà thì... bà cũng chẳng mắng đâu ( chắc tại mà muốn giữ bác Hương nên không "dám" nói gì)... Nhưng như thế đâu có sao, đâu ảnh hưởng gì đến mẹ con mình đúng không??? KHÔNG... hoàn toàn KHÔNG phải như thế... Ngược lại, cuối cùng mẹ bỗng biến thành cái thớt lúc nào không hay... Cứ giận "con cá" Hương và bà lại chém thật mạnh vào " cái thớt" mẹ. Càng giận càng chém ác liệt.... Mẹ cũng đã cố gắng in hơi lặng tiếng cho nhà cửa yên bình... Nhưng... con giun xéo mãi cũng quằn... mà tính khí mẹ thì con biết đấy, mấy khi chịu nhịn được... Thế là chuyện gì đến cũng phải đến...
Buổi chiều hôm đó con ngủ dậy, mẹ cho con ăn cháo và chuẩn bị đi tắm. Nhưng mẹ chưa nấu nước tắm cho con. Bà giục mẹ đi nấu thì mẹ bảo: Hương mang xoong lên tầng 3 chưa mang xuống. Khi nào Hương tắm cho Mít xong mang xoong xuống thì mẹ sẽ nấu. Sau đó, bà vào bếp thấy nồi nước luộc gà để dưới đất, chẳng là bác Hương nấu nước tắm cho Mít, nên để nồi của bà xuống. Bà đã dặn là xong phải đặt lên bếp nấu típ cho bà... nhưng bác Hương quên... Thế là vì bực mình bác Hương nên bà quay sang chửi mẹ.... Cũng cái chuyện nấu nước cho con í mà... Có phải tại mẹ không nấu đâu. Mà tại bác Hương chưa mang xoong xuống mà... Thế mà bà cứa chửi như tát nước... có bao nhiêu từ bậy nhất thì bà mang ra chửi... Trong lúc tức giận mẹ cũng cãi lại... và bà bắt đầu cái điệp khúc muôn thủa.... " vô ơn bạc nghĩa.... chút khỏi nhà tao..."
Mẹ bế con lên nhà đi tắm và chuẩn bị 1 ít đồồ... mẹ định bế con đi chơi cho thoải mái... Không ngờ bà lên và ném tất cả quần áo của hai mẹ con và nói: mày đi thì đi luôn đi...
Mẹ xách đồ của con đi.... Trong túi không có nổi 1 nghìn lẻ... chẳng biết đi đâu về đâu... Gọi điện cho cô Trang... và qua nhà cô ấy chơi đến tối... Sau khi cho con ăn uống xong thi mẹ nhờ cô áy đưa 2 mẹ con ra nhà nghỉ... Thì biết đi đâu đựơc nữa... trong tài khoản còn mấy trăm nghìn mẹ rút nốt... Thế là lần đầu tiên trong đời con biết thế nào là nhà nghỉ nhé...
Con mệt... mẹ biết... Con ngủ luôn, không í ới gì... nhưng khổ cái là lạ nhà... cả đêm con ngủ không ngon giấc, cứ lăn qua lăn lại trằn trọc... Đến 5h sáng thì dậy, mẹ cho con ăn sữa xong lại dỗ dành con ngủ thêm... Cô Trang mua cháo mang qua cho con, 9h mẹ cho con ăn cháo, thanh toán tiền nhà nghỉ và đi xe ôm qua cửa hàng bác Tú... Chơi ở đó cả ngày luôn...
ăn trưa xong, con buồn ngủ ríu cả mắt... Bình thường ở nhà, chỉ cần con lăn ra giường ăn tay là tự ngủ. Nhưng ở đây thì làm j có giường thế là mẹ phải bế ru con, Nhưng con đâu có thích... Con khóc, con gào.... 2 mẹ con đánh vật gần 3 tiếng đồng hồ... Đến lúc con quá mệt rồi mới ngủ thiếp đi trên tay mẹ....
Cứ lang thang như thế này sao??? Còn công việc của mẹ nữa chứ... Một mình mẹ thì thế nào chẳng xong... nhưng không thể để con vạ vật....
Về thôi con ạ... Về nhà nghe chửi nhưng đâu sẽ vào đó.... Còn hơn.....

Không có nhận xét nào: