Thứ Tư, 4 tháng 3, 2009

Lại cãi nhau

Chào con,
sorry con lâu rùi không vào viết cho con... Thời gian qua cũng có nhiều chuyện xảy ra lắm... nhưng mẹ cũng chẳng nhớ được hết là cần phải nói những gì... hizx...
Thôi thì bắt đầu từ việc cãi nhau inh ỏi giữa mẹ và bác Hương nhé. Chán lắm con ạ.... Đầu tiên là việc một buổi tối ông về, cho bà xem 1 tin nhắn trong máy ông. Mẹ thấy cậu ki sang mách mẹ là tin nhắn gì mà bà cứ chửi. Mẹ chạy sang xem thì ông không cho xem, rồi cậu ki lấy trộm máy đưa mẹ, Hoá ra là tin nhắn bác Hương gửi ông. Bác ấy kể lể chuyện nọ chuyện kia nhưng tóm lại bác ấy thắc mắc chuyện ông bà thiên vị mẹ hơn bác ấy, yêu con hơn Mít. Ừ thì nếu là như thế cũng chẳng sao. Nhưng bác ấy nói một câu mà mẹ sốc quá. bác ấy bảo:tại sao một đứa ngoan ngoãn như bác ấy mà không được bố mẹ cưng chiều mà một đứa đối xử với bố mẹ như thế thì.... Ý của bác ấy chắc là mẹ mất dạy nên không đáng để được ông bà yêu thương. Mẹ choáng quá. Nói thật là từ trước đến giờ mẹ và bà cũng có rất nhiều mâu thuẫn nhưng mẹ cũng hiểu đó chỉ là chuyện giữa mẹ và bà. Mẹ chưa bao giờ lôi bác Hương vào mặc dù nhiều lần mẹ vị bà mắng cũng chỉ vì bác Hương quá lười... Ấy thế mà để tranh giành quyền lợi cho mình... bác ấy sẵn sàng lôi mẹ ra để với móc, xỉa xói... Mẹ thực sự thấy bác ấy quá xâu tính... Rồi thì lại còn phân bì con và Mít.... Ngày tết nè, sinh nhật Mít nè... đông ơi là đông mọi người đến chơi, mừng tuổi, quà cáp... vui vẻ, náo nhiệt... Mít có đầy đủ một gia đình thực sự... có ông bà nội ngoại... có ba Bình yêu thương... Mít chẳng thiếu thốn gì cả về vật chất lẫn tinh thần.... Không hiểu bác Hương còn mong muốn gì nữa. Nếu như ông bà ngoại mà có thiên vị con hơn một chút thì cũng đâu có sao. Ngoài mẹ ra, con làm gì còn ai yêu thương nữa... Bác ấy không thương con hơn thì thôi, lại còn bày đặt giận dỗi. Nghe những lời lẽ trong tin nhắn bác ấy gửi ông... mẹ thực sự quá xót xa. Trong khi mẹ luôn coi Mít là con... đối xử với Mít thậm chí nhiều khi còn chìu chuộng hơn cả con. Chưa bao giờ mẹ nghĩ mẹ là dì còn Mít là cháu... Mẹ cứ tưởng bác ấy là người biết suy nghĩ thì sẽ giúp mẹ bù đắp những tình cảm mà con thiếu thốố. Không ngờ... đã không thương con nhiều hơn, lại còn muốn ông bà cũng đừng thương con nhiều... Mẹ cũng bó tay luôn...
Và rồi không chỉ dừng lại ở chuyện nhắn tin...
Sau đó vài ngày... Không biết ở nhà có chuyện gì mà bà và bác Hương cãi nhau ầm ĩ... cái nhau to đến nỗi mà và còn quỳ xuống lạy bác Hương vì bác ấy cứ gào ầm làng ầm xóm.... Nghe bà nói là bác ấy còn đóng sầm cửa trước mặt bà. Bà nói thì bác ấy bảo: ai bảo không tránh ra... Thế là tối hôm đó, ông gọi mẹ và bác Hương xuống để chuyện trò, răn dạy... Thật ra chuyện đó cũng chẳng liên quan đến mẹ nên mẹ chỉ ngồi nghe ông va Hương tranh cãi. Còn mẹ thì hôm trước đã nhắn tin cho bác Hương, nói với bác ấy rằng là, dù gì cũng là chỉ em trong nhà, cũng là con cháu mình cả.,.. có gì mỗi người nhịn nhau một tí để sống cho thoải mái. Mẹ cứ nghĩ bác ấy hiều... Không ngờ bác ấy còn nói với ông: con đã hi sinh vì gia đình này, ở nhà cả năm trời mà chẳng ai hiểu.... Mẹ chẳng biết bác ấy hi sinh cái gì cho gia đình này. Bác ấy ở nhà là để bế Mít, trông Mít... chứ làm gì mà hi sinh cho gia đình... mệt hết cả người... mẹ nghe đến đây thì không im lặng nữa... mẹ hỏi bác ấy hi sinh cái gì... hay là Mít ốm đau, cả nhà phải hi sinh cho mẹ con bác ấy... Ít nhất thì mẹ cũng đã phải nghỉ việc ở nhà để bà có thời gian lo cho bác ấy và Mít những ngày 2 người trong viện... Thế là bác ấy nhảy lên... rồi mẹ và bác ấy cãi nhau... bác ấy nói là không thể chịu nổi cảnh sống như thế này. Mẹ bảo là nếu không thì hoặc mẹ, hoặc bác ấy sẽ ra ở riêng. bác ấy bảo chẳng tội gì bác ấy ra ngoài ở... Mẹ bảo nếu không ra thì phải chấp nhận sống chung, chấp nhận chịu đựng.... Đúng lúc ấy bác Bình đi xuốống, chỉ thẳng tay vào mặt mẹ và nói: mày im mẹ mồm đi... Mẹ điên quá nói: anh chẳng có quyền gì nói tôi... ông vẫn đứng đó mà quát mẹ im đi.... nhưng bác Bình vẫn nói và mẹ vẫn cãi... Thế là vì con rể, ông nhảy vào tát mẹ mấy cái... hizx.. nói thật là hộc cả máu mồm...rồi đấm mẹ một cái sưng cả mắt 2 tuần sau chưa hết sưng...
Trong lúc cãi nhau bác Hương nói là vì mẹ lươì nên bác ấy cũng chẳng việc gì phải làm... chết mất... Buổi sáng trước khi đi làm... mẹ giặt một chậu quần áo đầy trong khi bác ấy vẫn ngon giấc... tối đi làm về trông con bà nấu cơm rùi... hoặc nấu cơm để bà bế con... cơm nước xong mọi người vui vẻ ăn hoa quả thì mẹ cặm cụi rửa bát... bác ấy và bác Bình cứ ăn xong là quắp đít lên nhà... cả ngày chỉ ôm ấp bế ẵm mít... Không biết bác ấy còn muốn như thế nào....
Thực sự quá chán con ạ... Mà mẹ cũng coi thường thằng anh rể... nói thật nhé... mẹ căm lắm... Nhưng rồi mấy ngày sau đó.... mẹ cũng thấy thương thương... Con người mà, ai chẳng có lòng trắc ẩn... Bác Bình cứ đi tói mịt mới về, mẹ con bác Hương cứ lủi thủi... Mẹ lại xót xa lòng. Muốn nhắn tin cho bác Bình xin lỗi... nhưng lòng kiêu hãnh và tự ái, mẹ lại thôi... ít nhất thì vết bần tím trên mắt cũng chưa hết. Cứ soi gương là thấy buốt hết trong lòng.... Tại sao mẹ yêu thương họ, tại sao quý mến họ, vì họ... mà họ đối xử như vậy với mẹ... Và mặc dù bị ông đánh thì mẹ cũng chẳng giận ông... Đâu phải lỗi tại ông đâu... trong trường hợp như vậy.... ai trách được...
Mẹ mệt lắm... còn nhiều vấn đề nhưng thôi.... nói làm gì... Con người ích kỉ, ngu xuẩn... mẹ không thèm chấp....
lúc khác nói chuyện tiếp con nhé... vì nói đến mẹ cứ đau hết cả đầu.... hizx...
xin lỗi con nếu con có đọc mà cũng đau đầu nhé...!

Không có nhận xét nào: