Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008

Thứ bảy, 13/12/2008 ...

Chào con yêu!
để bắt đầu thì mẹ muốn viết về những gì mới nhất của con nhé…
Tính cho đến hôm nay thì con gái mẹ đã được 15tháng 12 ngày rồi đó…. Con của mẹ biết nói những gì rồi nhỉ??? Con biết gọi bà, gọi mẹ, gọi ông, gọi chú, gọi chị, gọi cụ (ko biết gọi ba)… Con biết gật đầu khi đồng ý điều gì, và lắc đầu nói không khi không thích làm gì… Mà cái câu “ không” của con, con luôn kéo dài miệng, đáng yêu chết đi được…
Ngày con được 9 tháng tuổi thì con đã biết ôm con mèo bông và vỗ vỗ vào nó như kiểu ru nó ngủ… Còn bi giờ thì con biết nhiều hơn. Con không chỉ à ơi những con bông, mà con còn biết tự à ơi mình nữa. Mà không phải chỉ vỗ vỗ đâu nhé, con còn hát nữa cơ. Thì dĩ nhiên con cũng chỉ biết à á a… nhưng cũng vần điệu lắm… Mỗi khi con buồn ngủ hoặc nghe ai đó à ơi, là con lại tự vỗ vỗ vào mông mình và “à á a a á à”… Rồi thì cũng chính từ đó mà con biết … hát. Mẹ chỉ cần nói con hát mẹ nghe là con: “pa pá pà pà pá pá pá pa pa…” cũng lên cũng xuống, cũng luyến cũng láy y như thật…
Dạo này con có vẻ đỡ nghiện tay hơn rồi. Cái ngón tay cái con hay ăn, bi giờ mùa đông, nó bắt đầu nứt nẻ, nhìn sợ lắm… Nhưng con cũng chẳng chừa được cái tật mút tay đó. May mà bi giờ con chỉ ăn tay khi buồn ngủ… Chắc là mẹ chưa kể con nghe chuyện con thích ắn cái “ góc chăn” đâu nhỉ??? Mẹ con mình có 2 cái chăn, chăn đông và chăn hè. Vì đợt rồi chưa lạnh nên mẹ chưa lồng ruột chăn vào chăn đông,thành ra cả hai chăn đều mỏng thôi. Con vốn dĩ rất thích có một cái gì đó để vừa cầm vừa ăn tay. Và khi con ngủ thì con thường cầm cái tai của con chó ở cái chăn của con. Nhưng rồi một hôm mẹ giặt cái chăn đó, con khóc quá trời đòi bằng được… Sau đó thì không hiều bác Hương cất quần áo cho Mít, cất nhầm chăn đó của con… Mấy ngày con ko có gì để cầm. Con bắt đầu “ sáng tạo”… chuyển qua cầm cái góc chăn hè của mẹ. Thế là cứ 4 cái góc chăn, con thay phiên cầm ngày này qua ngày khác… nếu thiếu nó thì nhất định con không thể ngủ được. Nếu con đang khóc, mẹ chỉ cần giơ cái góc chăn đó lên vẫy vẫy là con liền nín ngay, chạy lại cầm góc chăn, ăn tay một lúc là lại bình thường đâu vào đấy. Hay là dù con đang chơi gì đó rất chăm chú., nhưng bỗng nhiên cái góc chăn đập vào mắt là con sẵn sàng bỏ hết mọi thứ để cầm lấy nó và … ăn tay… Trông cảnh đó, mẹ thường trêu con là… con lên cơn nghiện đấy… rồi vài phút sau con bỏ cái chăn ra, cười hớn hở, thì đó là khi con đã thoả mãn cơn nghiền rùi… Mẹ giặt chăn, con lại đi tìm. Mẹ đưa tạm cho con cái chăn đông, những con không chịu. Mà hai chăn này thì giống hệt nhau, chỉ khác là vỏ chăn đông mỏng hơn chăn hè… Đến khổ với con nếu thiếu cái góc chăn đó… Nhưng có nó thì cũng hay… muốn cho con ngủ, chỉ cần giơ góc chăn ra, con hí hửng chạy lại, ăn một tẹo là ngủ tít… Cứ như con cún con được miếng xương ngon vậy…
Không biết có đưa bé nào 1 tuổi mà đã biết đấm lưng cho mẹ chưa… Nhưng con mẹ thì làm được rồi đó. Mà đấm lưng thật hẳn hoi, chứ không phải chỉ là hành động bột phát đâu nhé. Mẹ cứ nằm úp xuống là con ngồi lên hông mẹ và dùng hai tay đã nắm thành nắm, đấm mạnh, đấm nhẹ lên lưng mẹ… Cười tít mắt nữa chứ… Mẹ càng khen thì con càng khoái chí đấm nhiều hơn… Thế là cứ mỏi lưng, mẹ lại nhờ con đấm… được việc ra phết đấy nhé!
Rồi con còn biết rất rất nhiều việckhác nữa, như lấy chổi cho mẹ quét nhà, rồi nhìn mẹ quét, rồi dần dần đã biết quét giống mẹ. Dĩ nhiên không thể như người lớn, nhưng cũng quét qua quét lại, chỗ này quét rồi thì chuyển qua chỗ khác y như thật. Con còn biết lấy giẻ lau nhà để lau những vết bẩn, lau sữa đổ ra bàn, lau chỗ con tè dầm. Có lần bác Hương cho Mít ăn cháo, rơi ra nhà… Tự nhiên con chạy đi lấy giẻ vào để lau. Bác Hương ko biết lại mắng con cầm giẻ bẩn, nhưng hoá ra là con muốn lau vết cháo. Bây giờ thì mẹ có thể sai vặt con được rồi nhé. Mẹ muốn lấy gì, cứ trong tầm tay con lấy được, mẹ chỉ cần nói, là con chạy đi lấy ngay. Hoặc ngược lại, mẹ muốn con cất đồ cho mẹ, con cũng phân biệt được cái nào cất lên bàn, cái nào cất vào tủ. Con lấy đồ ra chơi, mẹ bảo con cất đi, con cất đúng vào chỗ con đã lấy ra. Ngoan lắm nhé!
Con rất thích cái xe đạp 3 bánh của bạn Hưng nhà hàng xóm. Mẹ cũng định mua cho con 1 cái nhưng rồi lại thôi. Vì thật ra, ko có thì thiếu mà có lại thừa. Không phải của con con thích vậy thôi. Chứ mua cho con là con lại chán ngay. Cậu ku ki cũng có 1 cái xe gần giống như vậy. Nhưng đã cũ và hơi vị hỏng 1 chút. ( vì từ hồi cậu 3 tuổi, bi giờ cũng 5 năm rồi) Mẹ lấy xuống cho con chơi, con cũng thích lắm. Cầm tay lái, lên xe y như thật. Lúc đầu con chưa biết đạp, con cứ lấy hai tay nhấc luôn đầu xe lên, và dùng chân vừa đi vừa mang theo cái xe. Đến là buồn cười. Rồi con biết ngồi xuống yên, dùng chân đẩy xuống đất để xe đi… Còn giờ thì con đã biết đạp rồi, tuy nhiên lực chân con còn yếu nên chỉ đạp được vòng ngắn, chưa thể đi như người lớn được. Nhưng như thế là giỏi lắm rồi. Thử hỏi có mấy đứa trẻ 15tháng tuổi mà đạp được xe 3 bánh chứ.
Rồi mẹ mua cho con cái xe, mẹ gọi là xe lắc. Vì cứ xoay cái vô lăng thì xe sẽ tự đi… Con thích mê ly… Lần đầu tiên ngồi lên xe, chưa quen nên con cũng chỉ dùng chân đẩy xuống đất để xe chạy, Rồi mẹ dạy con cho chân lên, lắc vô lăng cho xe đi. Chỉ dạy 1 lần con làm được ngay. Bi giờ chạy khắp nhà. Nhìn con chạy xe “ nghề” kinh khủng… oai lắm lắm í nhá!
Nói chung con yêu của mẹ nếu không được 100điểm thì cũng phải được 98 điểm… Trừ 2 điểm cái tội hay nhõng nhẽo và ăn vạ. Dạo này ngã, không tự đứng lên nữa rồi, mà gào mồm khóc rõ to. Đôi khi chỉ ngã nhẹ, chẳng đau gì cũng ăn vạ. Ghét thế chứ. Đòi cái gì thì y như rằng, vẫn cái thói phải đòi cho bằng được. Hôm qua sang nhà bạn Hưng chơi, có cả chị Tú (hơn 2 tuổi, nhà hàng xóm)… Có mỗi cái ống nhòm, 2 chị em cứ tranh nhau. Con đanh đá, cứ đẩy chị, giằng cho bằng được, chị lại ăn vạ ngã lăn ra khóc. Mẹ phải bắt con nhường cho chị. Nhưng chỉ được một lúc con lại “ lăn xả” vào cướp… Con hét to đến nỗi cả xóm nghe thấy tiếng 2 đứa tranh giành. Rồi chị Tú chẳng chơi ống nhòm nữa, chuyển sang chơi xe tăng. Con thấy vậy cũng vứt ống nhòm và ra tranh xe với chị. Đến là khổ. Con đanh đá, lại mồm to nên chị Tú chỉ biết khóc thôi… Khổ ơi là khổ.
Nhưng đôi khi cái nhõng nhẽo của con lại đáng yêu vô cùng. Con biết phân biệt yêu- ghét. Biết như thế nào là thích và không thích. Bà hay trêu con là “ cút con moon đi” . Mỗi khi bà nói thế là con khóc ngay, bà phải nói nịnh mãi con mới chịu. Hay là mẹ trêu con là ”chẳng yêu moon nữa” thì con giãy nảy lên, nhè cái mồm khóc. Khóc cho đến khi mẹ nói “ mẹ yêu” thì mới thôi…. Mẹ hỏi con, con có yêu mẹ không, là con lại thơm má mẹ. Mỗi khi trêu mẹ, đánh mẹ, mẹ giả vờ khóc, lại hôn ngay lên chỗ vừa đánh mẹ… Còn nữa nhá, vòng tay con ôm mẹ, sao tình cảm, sao yêu đến thế, vòng tay bé xíu ôm cổ mẹ… bàn tay bé xíu vuốt má mẹ… Yêu quá là yêu cơ…
Khi mẹ viết những dòng này thì con đang ngủ… Con buồn cười lắm. Chẳng nằm thẳng, nằm nghiêng để ngủ đâu mà cứ nằm sấp. Mọi người nói mẹ phải cẩn thận vì nhiều trường hợp đột tử do nằm ngủ sấp… Nhưng dường như con đã thành thói quen, và như thế con mới ngủ ngon hay sao đó. Ừ thì cũng không phải lúc nào con cũng nằm sấp. Thi thoảng thôi, nên mẹ mặc kệ, cứ chú ý đến con là được. Thật ra con cũng chẳng nằm sấp đâu. Mà con nằm cái kiểu chổng mông lên trời ý (có ảnh kèm theo, hehehhe)…
Con yêu, mỏi tay quá… mai mẹ viết tiếp nhé!

Không có nhận xét nào: