Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2008

Buồn nhiều thật nhiều!

VÌ SAO TÔI GHÉT CON TÔI???
Tôi không ghét con tôi, nhưng con tôi vì tôi mà chịu nhiều thiệt thòi. Vì những phút nóng giận của tôi mà phải bị nặng lời….
Tôi đang dần trở thành một người mẹ tồi tệ, tôi đang dần đánh mất tình cảm thiêng liêng đối với con…
Tôi đang dần trở thành mẹ tôi… tôi đang ngày một giống hệt bà. Tại sao???
Tôi yêu con tôi, yêu con tôi rất nhiều. Để có được con như ngày hôm nay, tôi đã trải qua nhiều đau khổ, điều tiếng… Tôi chấp nhận tất cả không phải giống như mẹ tôi nói, rằng : ”sướng lên thì đẻ’… mà vì tôi thực sự yêu con…
Nhưng sao dạo này tôi hay quát con. Chỉ không vừa lòng là tôi lại mắng con… Thậm chí con đang chơi ngoan, tôi cũng giận lẫy và càu nhàu con….
TẤT CẢ LÀ DO MẸ TÔI!
Mẹ làm tôi sắp phát điên… mẹ làm tôi ức chế… Mẹ mắng, mẹ chửi, mẹ quát, mẹ đay nghiến, mẹ cau có, mẹ hằm hè… Mỗi lần như vậy tôi như một con điên và xả giận lên đầu con… Có lần đang cho con ăn mà không hiểu vì sao mẹ tôi cứ chửi… Con lười ăn lại nhè, tôi liền vung tay tát con một cái… Chưa bao giờ tôi thấy mình khốn nạn như vậy… Nhưng lúc đó tôi thực sự không thể kìm chế… Tôi như bị những lời mắng nhiếc của mẹ làm cho điên đảo, mụ mẫm… Và tôi chắc mình phải làm gì đó để giải toả… Mỗi lần như vậy tôi đều trút hết lên đứa con tội nghiệp…
NÓ SẼ OÁN GIẬN TÔI!
Tôi bế tắc… cuộc sống bon chen vất vả. Tôi đi làm kiếm được đồng tiền cũng chỉ đủ mua sữa và một số chi phí sinh hoạt cho con. Tôi không muốn con phải khổ nên không dám ra ngoài ở riêng, thiếu thốn đủ thứ… Nhưng… có phải ở lại nhà mẹ tôi thì sẽ không khổ??? Làm sao để đặt lên bàn cân để có thể cân được bên nào nặng bên nào nhẹ, khổ về vật chất hay khổ về tinh thần???
TÔI PHẢI LÀM GÌ???
Con bắt đầu học một số tính xấu, rất đanh đá và đành hanh. Mỗi khi muốn cái gì là con đòi bằng được, không được là lại lăn ra ăn vạ, khóc ần ĩ cho đến khi được mỗi thôi. Tôi đã nghiên cứu rất nhiều sách vở, ngay từ khi mang bầu, về cách chăm sóc, nuôi dạy con… Tôi biết tôi đang đi sai đường, tôi biết tôi đang làm hỏng đầu óc non nớt trẻ thơ của con. Dù rằng chưa bao giờ tôi dám chửi con một lời bậy nào… Nhưng mẹ tôi thì khác. Mẹ không chửi cháu, nhưng mẹ chửi tôi… Không thiếu từ nào bậy trên đời. Những từ chửi bậy thốt ra từ mẹ dễ hơn người ta uống nước ngọt vậy. Hơi một chút là mẹ văng. Đang bế cháu mẹ cũng chửi… Con tôi sẽ ra sao nếu lớn lên trong hoàn cảnh, môi trường sống như vậy???
TÔI CÓ NÊN RA ĐI???
Em trai tôi, 7 tuổi, ngày xưa còn bé, em ngoan vô cùng… Rất đáng yêu, đối với các chị yêu thương hết mực… Nhưng bây giờ, em bướng bỉnh, khó bảo, lại hay nói dối… Đó chính là hậu quả của việc giáo dục con mà mẹ tôi vẫn áp dụng…: Không hỏi han, không quan tâm… không hướng dẫn chỉ bảo đâu là đúng đâu là sai, cái gì nên làm, cái gì không. Nhưng cứ hễ em làm sai hay không vừa lòng là mẹ lại gầm rú lên, chửi. Em tôi còn bé như vậy… Học tập làm văn viết bài về mẹ, đến đoạn nói về tình cảm mẹ dành cho em, tôi hướng dẫn em viết bài và hỏi em: em có thấy mẹ yêu em không, em cảm thấy thế nào thì em cứ viết như vậy. Em ngồi mãi không viết… tôi nhắc lại mấy lần:” em có thấy mẹ yêu em không?” thì em bắt đầu khóc… Tôi cũng không hiểu tại sao em khóc. Và dù bài văn được hoàn thành thì tôi cũng chẳng biết đó có phải là tình cảm thật em dành cho mẹ hay không, hay chỉ là những lời tôi đọc cho em chép vào….
LÀM SAO ĐỂ KHÔNG ĐI THEO VẾT XE ĐỔ???
Tôi quyết định nghỉ làm và đầu tư tiền đi học làm tóc. Tôi vốn cũng khá khéo tay, lại thiên về nghệ thuật nên tôi tin tôi sẽ thành công trong lĩnh vực này. Tôi hy vọng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, tôi hy vọng sẽ kiếm được nhiều tiền, để có đủ tự tin ra đi… Tôi không muốn con tôi tiếp tục đau khổ… như tôi, chị gái tôi, và em trai tôi… Tôi không thể trở thành mẹ, càng không thể để con phải chịu những áp lực như tôi đã từng chịu trong bao nhiêu năm qua…
XIN CHO TÔI MỘT LỐI THOÁT!

Không có nhận xét nào: