Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2007

Ngày 4/ 09/ 2007


Ôi! Thật là kinh k hủng... Chưa bao giờ mẹ bị cảm gió cả... Vậy mà... Sáng nay trời không mưa nữa, nhưng mà gió lạnh lắm, cứ như sắp mùa đông không bằng. Mẹ nằm ở giường, đắp chăn, bà mở cửa mà mẹ vẫn cảm thấy gai hết cả người... Này nhé, đêm qua con lại còn quấy nữa chứ. Làm mẹ không ngủ được. Nên sáng nay dậy muộn, mẹ bỏ ăn sáng luôn. Định uống tạm cốc sữa, ăn quả trứng luộc rồi nấu cơm trưa. Nhà hết muối rồi... con vẫn đang gắt ngủ, bà phải ru con ngủ nên mẹ đi mua muối. Không hiểu sao cái bụng mẹ cứ đau âm ỉ, mẹ nghĩ chắc không ăn sáng nên lại bị đau dạ dày. Gió quá con à! mẹ chủ quan mặc mỗi bộ đồ ở nhà xuống đường. Vầ đến nhà thị đau bụng dữ dội, không sao chịu được, người cứ lạnh toát, nôn hết cốc sữa vừa uống. Bà pha nước gừng cho mẹ uống mà không đỡ. Mẹ bị cảm gió rồi. Mẹ đau quá gọi điện cho bác Tú, bác Hương. Bác Tú vào đánh gió cho mẹ, cho mẹ ắn cháo nhưng cứ ăn vào lại nôn hết. Mãi mới đỡ đỡ 1 chút. Bác Tú về, bác Hương vào cùng cậu ku ki. Mẹ đỡ đau hơn, ăn được ít cháo nên cũng ko mệt nữa. Ai cũng bảo trộm vía, con ngoan quá. Mẹ đau như vậy, may mà con không khóc quấy, cứ nằm ngủ ngon lành như con cún con. Mẹ mệt là vậy mà nhìn con cũng thẫy dễ chịu hơn hẳn. Sao con ngủ lại đáng yêu quá!
Cậu ku ki cứ hỏi con là em bé nhà ai, ai sinh con. Vì nhiều lí do mà mẹ và bác Hương không muốn cậu biết nên nói dối rằng con là con nhà bà Xuyến. Mẹ biết cậu không tin nhưng cậu cũng không hỏi nữa. Con biết không? Khi chưa sinh con thì người mẹ yêu thương nhất là cậu ku ki đấy. Cậu cũng yêu mẹ lắm. Nhưng bây giờ thì khác rồi... mẹ không ở nhà đã lâu, cậu không còn yêu mẹ nữa. Mẹ rất buồn... nhưng chẳng biết làm sao...!

Không có nhận xét nào: