Thứ Ba, 2 tháng 10, 2007

Ngày 6/ 09/ 2007

Moon yêu của mẹ!
Đã 17 ngày trôi qua... con đã được 17 ngày tuổi rồi... còn mẹ... híc... con yêu... hôm nay mẹ sẽ nói với con 1 điều nhé... Mẹ buồn lắm, buồn lắm lắm. 17 ngày ko ra đường, 17 ngày ko đi đâu, quả thực đối với mẹ như 1 cực hình vậy. Chưa bao giờ mẹ ở trong nhà nổi trọn vẹn 1 ngày chứ đừng nói là 1 tuần, 2 tuần. Vậy mà giờ đây, xin lỗi con , mẹ như người bị tù giam lỏng vậy. Tâm trạng mẹ thực sự không được tốt cho lắm. Mẹ nghĩ đến bà ngoại, đến gia đình, nghĩ đến ba con... tất cả đều làm mẹ mệt mỏi. Cộng thêm sự tù túng giữa bốn bức tường... đã có lúc mẹ có cảm giác mình sắp phát điên. May mà bên cạnh mẹ còn có con... Nhìn con, mẹ tìm lại được chút bình yên trong cuộc sống, thấy được giá trị còn lại của bản thân... Con là tất cả những gì ý nghĩa nhất đối với mẹ trong lúc này... Con co sbiết mẹ buồn, tâm lý nặng nề, thậm chí còn mất ăn mất ngủ. Nhưng vì con mẹ luôn cố gắng gượng. Mẹ cố đảm bảo sức khoả thật tốt để không ảnh hưởng đến con. Chỉ mới hôm qua thôi, đã có lúc mẹ tưởng mình sẽ phải đầu hàng, mẹ đã nghĩ mẹ không thể vượt qua được bản thân mình, mẹ hoàn toàn kiệt sức, và sắp ngã quỵ... Song nghĩ đến con, mẹ như có thêm sức mạnh. Và hôm nay thì mọi việc đã hoàn toàn khác
Ông trời đã không phụ lòng mẹ, cho mẹ sinh con mẹ tròn con vuông, trộm vía con khoả mạnh và hơn hẳn nhiếu đứa bé sơ sinh khác. Vậy tại sao mẹ chỉ vì những điều muộn phiền của riêng mình mà để ảnh hưởng đến con được. Tội nghiệp con củamẹ! Mẹ se không như thê snữa, mẹ sẽ cố ăn, ngủ đầy đủ để có sữa cho con, để con phát triển thật tốt, thật hoàn thiện...
Chẳng có li do gì để đã đặt được những viên gạch móng vững chắc mà lại ko xây nên một ngôi nhà đẹp...
mẹ yêu con nhiều!

Không có nhận xét nào: