Thứ Tư, 19 tháng 11, 2008

Buồn quá con à!

Con yêu!
Mẹ lại bắt đầu thấy chán nản… Nếu mẹ không còn trên đời này nữa… không biết con yêu của mẹ sẽ sống như thế nào nhỉ???
Hôm nay lại bị bà mắng con ạ… mà thật ra là ngày nào cũng bị mắng. Sao mẹ bế tắc quá…
Nếu cứ tiếp tục cuộc sống này chắc sớm muộn gì mẹ cũng phát điên thôi. Nhưng nếu để đưa con đi, ra ngoài sống tự lập thì sẽ khổ cho con lắm. Nghĩ đến cuộc sống vất vả, khó khăn mẹ không nản, song nghĩ đến con khổ, mẹ không thể… Chính vì thế mẹ cố gắng chịu đựng, chấp nhận… coi như tất cả là vì con… Ấy thế nhưng … Liệu mẹ có thể chịu đựng đến bao giờ???
Hôm nay bà đã nói một câu khiến mẹ giật mình. Hoá ra từ bao lâu đến nay trong lòng bà vẫn luôn nghĩ như thế, chỉ có điều bà không nói ra thôi. Hôm nay vì lỡ lời, hoặc vì bức bối nên bà đã nói. Rằng, mẹ sinh con chẳng phải vì yêu thương con đâu, mà chỉ vì…. mẹ không muốn nhắc lại lời bà nói. Nhưng mẹ thấy đau lòng lắm… Mẹ thực sự giận câu nói đó của bà. Bà có thể chửi mẹ thế nào cũng được,lời lẽ bậy đến đâu cũng chẳng sao…. Tuy nhiên… đừng bao giờ coi thường tình yêu thương mẹ dành cho con. Có đôi khi vì áp lực cuộc sống, mẹ thiếu những ân cần, ngọt ngào đối với con thì đó cũng không phải vì mẹ không yêu con. Hay thật ra, nếu có lúc mẹ mắng con , to tiếng với con thì lí do cũng chính là vì bà. Bà cứ mắng, cứ chửi, cứ làm cái đầu của mẹ như muốn nổ tung… Mẹ muốn phát điên lên và những lúc đó, tội nghiệp con yêu lại bị mẹ trút giận. Mẹ không muốn như thế đâu, không hề muốn… Xin lỗi con nha con!Thôi đành vậy con à, mấy tháng nữa con đủ tuổi đi nhà trẻ thì mẹ sẽ gửi con. Đến lúc đó con phải chịu khó nha. Mẹ con mình cũng chia sẻ vất vả khó khăn, cùng vượt qua được không con???

Không có nhận xét nào: