Thứ Hai, 10 tháng 11, 2008

Ngày 11 tháng 11 năm 2008

Chào con yêu!
Chúc con yêu một ngày tuyệt vời như tất cả những ngày tuyệt vời khác....
Hôm nay thì trời đã nắng con ạ. Cái nắng hanh đầu mùa làm cho hai má con yêu của mẹ cứ ửng hồng.... thương đến là thương
Thứ 7 vừa rồi ông ngoại xịt thuốc diệt côn trùng nên mẹ phải cho con đi chơi mấy tiếng vì thuốc đó rất mùi và độc... Mẹ đưa con ra chơi ở vườn hoa Lý Thái Tổ... Con chạy tung tăng và nghịch đến nỗi mẹ và ba cũng không trông nổi... Ở đó lát đã hoa, con đi giày có vẻ khá trơn nên cứ tí lại ngã, tí lại ngã... Ba có vẻ lo lắng mỗi lẫn con ngã lại đỡ con dậy ngay.Nhưng mẹ không như vậy. Bình thường ở nhà cũng thế, nếu con ngã, con phải tự đứng dậy, nếu con đau, mẹ sẽ bảo con đánh chừa chỗ nào làm con ngã, và sau khi chừa xong là con quên ngay ( bây giờ con đã có thói quen mỗi lần ngã sẽ tự đứng lên và quay lại " chừa"). Mẹ dậy con phải biết phủi tay mỗi lần ngã chống tay xuống đất... Con đúng là chúa nghịch ngợm. Chỗ nào con cũng trèo, chỗ nào con cũng leo... Cầu thang con cũng chạy băng băng, lên lên xuống xuống. Chạy theo con mà mẹ đến là mệt...
Hôm qua trộm vía, mẹ cân con đã được 9,6kg. So với một bé bình thường thì có thể con hơi còi. Nhưng còi cũngchẳng sao, khoẻ mạnh nhanh nhẹn là được....
Mấy đêm gần đây không hiểu sao con hay dậy khóc, mẹ lại pha sữa cho con ăn, con mới chịu ngủ ngoan. Tối qua trước khi đi ngủ thì khóc ầm ĩ, không sao dỗ nổi. Càng dỗ con lại càng dỗi, ăn vạ... mẹ đến pó tay với con luôn... Cuối cùng thì bà phải sang và ru con ngủ... Ngủ rồi mà vẫn nức nở... Đêm thì cứ 1 tí lại e e...
Mà con rất buồn cười nhé,trước buổi sáng ngủ dậy, chưa thấy mẹ dậy thì sẽ nằm chơi mộtmình. Bây giờ nếu con thấy mẹ chưa dậy là y như rằng con sẽ thơm mẹ 1 cái. Thấy mẹ mở mắt là con " à" thật to... Con đòi ra khỏi giường nhưng ngoan lắm. Trước khi bước xuống giường là con sẽ chỉ tay vềphía tủ, ý là bảo mẹ lấy tất để đi vào chân ( chẳng là mọi khi mẹ vẫn dặn con phải ngồi chờ mẹ đi lấy tất thì mới được ra ngoài)
Trộm vía từ hôm khỏi ốm đến giờ ăn uống cũng khá hơn rồi. Nhưng khi ăn thi thoảng vẫn đòi mẹ cho đi chơi. Mỗi lần như thế là con lại chỉ vào bắt cháo, rồi chỉ ra đường, ý là mang theo bát cháo đi... ăn rong.... Trước đây, con lười ăn, cứ ngậm. Mẹ hay cho ra ngoài ăn và gặp mọi người để con "ạ" Vì mỗi lần con ạ một câu là sẽ nuốt 1 miếng. Nhưng nhiều lần như thế, con quen dần và bi giờ thì đã quá quen,công nghệ cao, ạ cũng chẳng nuốt. Mẹ bắt đầu phải tìm từ nào khác nói khó hơn để nếu nói thì con bắt buộc phải nuốt. Thế là mẹ chuyển qua gọi " moon ơi" để con thưa " dạ"... Rồi dạ cũng không tác dụng. Mẹ chuyển qua chỉ vào những thứ không sạch và bắt con " lèo lèo".... Nói chung con ăn uống mà ngậm thì khổ lắm...ăn một cốốc sữa, ạ trăm lần nuốt trăm miếng... Đến là mệt... Cũng may chỉ khi con ốm con mới ngậm như thế
Con đã 14tháng, mẹ muốn tập cho con ăn cơm dần là vừa. Nhưng bà không đồng ý. Chán nhỉ??? Mẹ đi làm, căn cứ theo sức ăn của con, mẹ đã viết một thời khoá biểu ghi lại giờ giấc ăn, ngủ cho con. Nhưng bà lại tự ái ( mẹ cũng chẳng biết tại sao) và mắng mẹ...Sau đó thì tự cho con ăn theo cách của bà... Có hôm mẹ cho con ăn cháo từ 8h sáng mà chiều 4h mẹ đi làm về bà mới lại cho con ăn cháo. Không biết từ 8h sáng đến 4h chiều thì bà cho con ăn những gì... Nói thì bà lại không vừa lòng... Chẳng biết phải làm sao....
Mẹ đang ở công ty và viết blog cho con... Bây giờ đã trưa rồi...Mẹ chuẩn bị về với con đây...hi
Nhớ con yêu quá chừng à!

Không có nhận xét nào: