Thứ Tư, 30 tháng 4, 2008

Ngày 20/11/2007

Ngày 20/11/2007
Hôm nay là ngày nhà giáo Việt Nam. Mấy người bạn có hẹn mẹ đến thăm cô giáo cũ nhưng có lẽ mẹ sẽ ko đi. Vì thứ nhất là bà cũng ko cho mẹ đi đâu… hơn nữa nếu ko phải vì những việc quan trọng thì mẹ ko muốn để con ở nhà. Nếu như bình thường thì mẹ sẽ đi thăm thầy cô ngay, vì hồi con đi học mẹ rất quý cô chủ nhiệm, ngược lại cô đới với mẹ cũng tốt… Song giờ đây, còn có con, mẹ phải trông con, thời gian ko có nhiều nên… có lẽ mẹ ở sẽ tốt hơn.
Hôm nay bà ngoại cũng đến thăm cô giáo của cậu ki. Cậu ki học lớp 1 nên vấn đề “ quan tâm” đến cô giáo thật ra là cũng cần thiết lắm. Mẹ đã bó cho bà ngoại 1 bó hoa để bà tặng cô giáo. Con biết ko, mẹ đã từng làm hoa, từng có cửa hàng hoa đó. Nhưng sau này, vì rất nhiều lí do mà mẹ đã ko duy trì được của hàng. Để rồi sau này rất hối hận, muốn mở lại một cửa hàng như cũ, nhưng chẳng có điều kiện… Giờ thì có lẽ mẹ đã bị tụt lại phía sau. Hoa bi giờ người ta bó đẹp và hiện đại lắm, chắc mẹ chẳng theo kịp… Nên ý nghĩ mở cửa hàng hoa dần dần nhạt đi… Mẹ tệ quá phải ko con??? Chẳng làm được việc gì cho nên hồn cả. Các cụ ngày xưa nói chẳng sai… Lắm tài nhiều tật.. Một nghề thì sống, đống nghề thì chết… Mẹ biết nhiều, nhưng chưa một cái gì có thể giúp mẹ trong cuộc sống… Đôi khi còn khiến mẹ phân vân giữa các quyết định nọ kia để rồi cơ hội tuột khỏi tay lúc nào chẳng biết… Híc…
Nhưng… Mẹ mong con sau này sẽ giỏi hơn mẹ… về tất cả mọi mặt con nhé… Mẹ cũng ko mong chờ gì… điều quan trong nhất là mẹ hi vọng con ngoan ngoãn, thông mình, học giỏi… Con sẽ là niềm tự hào của mẹ và ông bà ngoại…. con nhé!

Không có nhận xét nào: