Thứ Hai, 28 tháng 4, 2008

Ngày 23/10/2007

Ngày 23/10/2007
Nhất định hôm nay con sẽ tiêm… Và để tránh tình trạng đợi chờ, mẹ đã tính sẽ ra xếp số cho con trước, rồi sau đó sẽ alô về để bà đưa con ra sau. Hôm nay có vẻ như không đông lắm. Nên ngay khi điền tên choc on xong ; à mẹ gọi về cho bà. Trướ khi đi mẹ đã dặn bà là chuẩn bị luôn, mẹ gọi là đi ngay… thế mà mẹ chờ mãi vẫn ko thấy bà đâu. Gọi điện lại về nhà thì mọi người bảo bà đi rồi. Mẹ lại chờ, sốt cả ruột. Người ta gọi đến tên mà bà vẫn chưa đến… Mẹ bị bác sỹ mắng vì thuốc đó mở ra là ko để được, để ngoài ko khí sẽ bị hỏng. Mẹ lại gđ về nhưng cái điện thoại nhè đúng lúc này mà hết tiền. Mẹ lóc cóc đi bộ tìm hàng điện thoại công cộng. Ở nhà bảo bà đã đi được 1 lúc rồi. Mẹ quay lại thì cũng vừa lúc bà đến. Mẹ chỉ nói mỗi một câu là : “sao lâu thể?” Vậy mà giữa phòng khám, bà chủi mẹ chẳng ra gì. Bảo là : “ tao hầu chúng mày thế này mà chưa hài lòng à?” …” lần sau….” Hìhì, bà nói cũng bậy lắm , ko tiến để nhắc lại. Giữa chỗ đông người mẹ xấu hổ vô cùng…
Tiêm cho con xong mẹ đi về, nhưng mẹ ko muốn về nhà ngay nên dừng lại ngoài hồ Ngọc khánh… mẹ muốn một mình để khóc đã, rồi mới về…
Về nhà, bà ko nói ko rằng, đưa con cho mẹ, rồi lên nhà. Mẹ chẳng biết mình đã làm gì sai… Nói chung đôi khi ko làm sai cũng vẫn bị chửi là chuyện thường. Bà là vậy… có thể cả thế giới đều sai, còn bà thì ko bao giờ sai… Mẹ buồn quá… 1 mình cho con ăn, 1 mình dỗ con ngủ. Bà nói sẽ chẳng thèm quan tâm nữa… nhưng mẹ biết, rồi bà sẽ nguôi giận… và sẽ lại bình thường thôi…

Không có nhận xét nào: